Còn ba ngày đến kỳ thi cuối kỳ thì Giả Dị Gia đổ bệnh, sốt cao không giảm còn bị cảm nặng, xin nghỉ phép về nhà, chắc sẽ bỏ lỡ lần thi này.
Vương Đông Kỳ mất hồn mất vía, trong tiết giáo viên gọi cậu ta lên trả lời câu hỏi, cậu ta cũng như không nghe thấy.
Doãn Thường Lăng là bạn cậu ta, quả thật không nhìn nổi nữa, bèn đề nghị đi thăm bệnh nhân Giả Dị Gia, Vương Đông Kỳ lấy lại sức sống ngay lập tức, nhưng họ đều không biết nhà Giả Dị Gia ở đâu.
Cậu ta chưa bao giờ nhắc đến gia đình mình.
Bách Vụ Thanh nghe nói đến chuyện này, thờ ơ nói: “Giả Dị Gia không ở nhà, cậu ấy đang ở bệnh viện số 2.”
“Sao anh biết?!”
“Bệnh viện số 2 là của nhà anh mở, đi thôi, đi thăm cậu ta, lẵng hoa quả chuẩn bị xong rồi.” Bách Vụ Thanh kéo Doãn Thường Lăng ra, chen vào giữa hai người, “Hai người muốn đi thăm người ta, sao không dẫn theo anh?”
Doãn Thường Lăng: “Em tưởng anh sẽ không đi.”
“Em đi mà anh không đi ư?”
“…”