Nụ hôn đó cứ như chuồn chuồn lướt nước, giống như tĩnh điện mùa đông, “pặc” một cái rồi biến mất, cảm giác mềm mại vẫn còn đọng trên mặt, Bách Vụ Thanh mỉm cười, bị Doãn Thường Lăng gục đầu đẩy vào ô tô.
“Về sớm đi, cô chú sốt ruột đấy.”
“Không sao đâu, bố mẹ anh đã chuẩn bị trước anh không về rồi.” Bách Vụ Thanh vít cổ Doãn Thường Lăng, đặt một nụ hôn lên mặt cậu, “Tạm biệt.”
“Phắn phắn phắn.” Doãn Thường Lăng đóng cửa xe cho hắn, mắng.
Tài xế ngồi ở ghế lái lau mồ hôi trên trán, không dám nhìn xiên xẹo. “Cậu chủ, đi, đi chưa?”
“Đợi đã.” Bách Vụ Thanh mỉm cười với Doãn Thường Lăng, rồi đóng cửa sổ xe.
Doãn Thường Lăng cúi đầu nhìn hắn cách lớp kính ô tô, không hiểu sao hắn còn chưa đi, giờ này bên ngoài lạnh lắm…
Sau đó cậu bèn nhìn thấy Bách Vụ Thanh hà hơi lên kính ô tô, một lớp hơi nước xuất hiện trên đó, rồi người này vẽ hai trái tim nhỏ trên kính, đặt miệng mình ở giữa, mấp máy, khẩu hình miệng là… ‘Yêu em’.
Khuôn mặt vốn đã đỏ ửng của Doãn Thường Lăng, diện tích lại càng lớn hơn nữa, lần này ngay cả cổ cậu cũng đỏ bừng.