Vì phép lịch sự của chủ nhà, Doãn Thường Lăng bị đuổi ra tiễn khách.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen, hai người nắm tay nhau đi trên đường phố không người.
“Anh bảo bố em về sớm à?”
Bách Vụ Thanh biết không giấu được cậu, gật đầu, “Ừm, muốn bắt được tim một người thì phải bắt được dạ dày của người đó trước.”
Doãn Thường Lăng lườm hắn, “Tính toán ghê đấy.”
“Hầy… không tính không được, em không nhìn xem anh dốc hết tâm tư là vì ai?” Bách Vụ Thanh vừa nói đùa vừa nhìn cậu.
“Khụ! Tài xế nhà anh còn đang đợi anh kìa!” Doãn Thường Lăng đẩy hắn, “Mau đi đi.”
“Không đi, thưởng nấu cơm hôm nay đâu?” Bách Vụ Thanh gõ mặt mình.
Mặt Doãn Thường Lăng nóng bừng, hơi hoảng loạn, “Thưởng gì, đều là người thân trong gia đình cả, đúng không? Hơn nữa tài xế nhà anh còn đang nhìn kìa, anh không sợ chú ấy nói lung tung à?”
Bách Vụ Thanh siết chặt tay Doãn Thường Lăng, mười ngón đan vào nhau, cảm nhận mồ hôi trong lòng bàn tay đối phương, hắn cười khẽ, “Chú ấy sẽ không nói lung tung đâu, cũng không dám nói, nào, việc nào ra việc đó, thơm một cái rồi anh về.”