“Anh mới bao nhiêu tuổi mà đã nói ngọt thế, em có phải mấy cô gái đó đâu.” Doãn Thường Lăng giơ tay bóp mũi hắn, kéo người ta đến cạnh mình, chán nản nói: “Câu này làm như thế nào?”
Lời trào ra đến họng lại bị Bách Vụ Thanh nuốt về, hắn liếc nhìn đề bài, bắt đầu tính toán.
Sao con người này dễ xấu hổ thế?
Người khác đều là đứa học giỏi dạy kèm đứa học dốt, chỉ có bọn họ là học giỏi va phải học giỏi, vì nhiều kiến thức, ngược lại dễ nảy sinh ma sát.
“Sao câu này lại giải như thế? Rõ ràng có cách tốt hơn nhanh hơn mà!” Doãn Thường Lăng chỉ vào đề, nói.
“Anh biết mà.” Bách Vụ Thanh bất lực, “Nhưng em có phải không biết đâu, em lơ đễnh bất cẩn như thế, cách làm này chỉ nhiều hơn cách em nói một bước thôi, hơn nữa đảm bảo hơn hẳn, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của em vì lơ đãng quá nên bị mất điểm đâu. Anh sẽ đau lòng đó.”
“Biết rồi, đừng nói nữa.” Doãn Thường Lăng đỏ bừng mặt, thoả hiệp.
Không tán tỉnh người ta thì chết à à à!!