Hôm nay thứ bảy, Doãn Thường Lăng vẫn ngồi trong phòng đọc ôn bài như mọi khi, tới tận buổi trưa ăn cơm, cậu đi từ phòng ra bỗng nghe thấy tiếng cười của mẹ Doãn.
“Ra rồi à?”
Doãn Thường Lăng trợn tròn mắt, chỉ vào Bách Vụ Thanh ngồi cạnh mẹ Doãn, không thốt nên lời, “Cậu! Cậu cậu…”
Mẹ Doãn giả vờ giận dữ lườm cậu, “Đừng chỉ vào Tiểu Vụ Thanh nhà người ta, bất lịch sự!”
“Tiểu Vụ Thanh???” Doãn Thường Lăng rùng mình, cái qué gì cơ??
Bách Vụ Thanh nhìn cậu cách mẹ Doãn, giơ ngón cái.
“Sao cậu lại đến đây?” Doãn Thường Lăng nhìn cảnh mẹ hiền con thảo này, tim đập loạn xạ.
Mẹ Doãn cười híp mắt vỗ tay Bách Vụ Thanh, trong mắt toàn là yêu thích, “Người ta đến từ lâu rồi, bảo là muốn ôn bài với con, nhưng không nỡ quấy rầy con, trò chuyện với mẹ con lâu lắm rồi đấy!”
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, mẹ Doãn đã bị Bách Vụ Thanh thu phục hoàn toàn, ngay cả Doãn Thường Lăng cũng chưa được đối xử thân mật thế này bao giờ, cậu nhìn sang Bách Vụ Thanh, làm khẩu hình miệng.
“Ghê ghê ghê”