Mấy ngày gần đây, chất lượng giấc ngủ của Doãn Thường Lăng rất tệ, mơ ác mộng cả đêm, toàn là khuôn mặt vừa tuyệt vọng vừa giận dữ của bố mẹ mình ở kiếp trước sau khi biết cậu hẹn hò với Đổng Hãn.
Những lời chì chiết đã quên bẵng từ lâu giờ lại rõ ràng như những mũi nhọn đâm vào lồng ngực cậu, đến mức cậu đầm đìa máu tươi.
Dần dần khuôn mặt Đổng Hãn biến thành Bách Vụ Thanh, Doãn Thường Lăng càng sợ và buồn hơn, cậu siết chặt tay, hận không thể cắn rách cả môi, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Khổ, quá khổ…
Chẳng mấy chốc Bách Vụ Thanh đã phát hiện ra sự khác lạ ở Doãn Thường Lăng, hắn dẫn cậu lên sân thượng, giơ tay vuốt ve mặt cậu, “Dạo này nghỉ ngơi không ổn à, sao lại thiếu sức sống thế này?”
Doãn Thường Lăng lắc đầu, ánh mắt mù mịt, “Em nói ngộ nhỡ nhé, ngộ nhỡ bố mẹ biết quan hệ của chúng ta rồi không chấp nhận thì sao?”
Bách Vụ Thanh sửng sốt, ôm Doãn Thường Lăng vào lòng, “Em đừng lo việc này, mấy năm nay anh đã nói rõ với bố mẹ rồi, cô chú cũng không thành vấn đề đâu.”
“Thật sao?” Doãn Thường Lăng nhìn vẻ mặt tự tin của Bách Vụ Thanh, nỗi bất an trong lòng dịu dần.
“Tất nhiên rồi.” Bách Vụ Thanh xốc áo khoác của Doãn Thường Lăng, nhiệt độ ở sân thượng rất thấp, hắn lại nhét bàn tay lạnh băng của đối phương vào túi áo mình, siết chặt, “Anh xử lý, em cứ yên tâm.”