“Vất vả quá, cô mang sữa bò và bánh ngọt đến, lát nữa ở lại ăn tối nhé?” Mẹ Doãn đặt đồ trong khay xuống bàn, cười rạng rỡ nói.
“À, không được rồi ạ.” Giả Dị Gia kéo Vương Đông Kỳ, nhìn đồng hồ nói: “Muộn rồi ạ, bọn cháu nên về nhà thôi, bố mẹ ở nhà chuẩn bị có cả phần bọn cháu rồi, khỏi mất công cô.”
“Thế à? Cô còn muốn thể hiện tài nghệ cơ…” Mẹ Doãn hụt hẫng thở dài, vỗ tay một phát, “Thế lần sau đến nhé, nhất định phải ở lại ăn cơm đấy.”
“Vâng, không thành vấn đề ạ.” Giả Dị Gia đồng ý, bắt đầu thu dọn đồ đạc, mọi người khác cũng dọn đồ, Doãn Thường Lăng đứng dậy, “Mẹ, con đi tiễn họ.”
“Được, tối nay muốn ăn gì?”
“Nấu gì ăn nấy ạ.” Doãn Thường Lăng đáp, ra ngoài theo ba người kia.
Bốn người dừng ở cổng, Vương Đông Kỳ kéo Giả Dị Gia đi trước, dáng vẻ khí thế hùng hổ đó, chắc là cả đêm không ngủ, Bách Vụ Thanh nán lại đằng sau, thong thả đi cùng Doãn Thường Lăng về phía trạm xe.
Chẳng mấy chốc tài xế đã lái ô tô đến đón Bách Vụ Thanh, hắn hơi nghiêng đầu, nói bên tai Doãn Thường Lăng: “Ngoại trừ anh ra, em không được kết hôn với ai khác đâu…”
“Ừm.” Doãn Thường Lăng siết tay đối phương, đáp lời.