“Ồ?” Doãn Thường Lăng nhếch lông mày, không ngờ thế mà hai người này vẫn còn mắc kẹt ở đó, khoé môi cậu vểnh lên, nổi ý xấu.
Bách Vụ Thanh nhìn thấy hết tất cả, trong mắt toàn là cưng chiều, hắn sấn đến cạnh Doãn Thường Lăng bóp vai cho cậu.
“Nếu một ngày các cậu trưởng thành, bố mẹ giục các cậu kết hôn sinh con, các cậu có đồng ý không? Dù sao thì chưa tỏ tình, không cần phải để ý đến đối phương.”
“…”
Hai người đồng thời rơi vào im lặng, họ chưa bao giờ nghĩ đến những việc này.
“Vội gì chứ, tôi mới bao nhiêu tuổi?” Giả Dị Gia cứng cổ nói, biểu cảm cứng đờ chứa chút sợ hãi.
“Không được,” Vương Đông Kỳ bỗng lên tiếng, cậu ta cầm tay Giả Dị Gia, “Cậu không được kết hôn sinh con với người khác!”
“Ơ??” Giả Dị Gia giãy giụa, “Cậu, cậu quản lý tôi đấy à?”
Biểu cảm của Vương Đông Kỳ nặng nề khác thường, “Tôi không cho phép!”
“Cậu đang nghĩ gì thế? Tôi còn chưa bảo muốn kết hôn mà…”
“Tỏ tình! Tôi tỏ tình ngay bây giờ! Tôi thích cậu! Cậu thì sao?” Vương Đông Kỳ cầm tay còn lại của Giả Dị Gia, gần như gầm lên.
Doãn Thường Lăng bỗng lấy làm may rằng phòng mình cách âm rất tốt, bất ngờ quá, cậu chỉ đặt một câu hỏi, phản ứng của Vương Đông Kỳ lại dữ dội thế này.
Cảm xúc của Giả Dị Gia cũng bị kéo theo, cậu ta hé miệng, đang định nói, “Cộc cộc!” Có người gõ cửa.
“Tôi đi mở cửa.” Giả Dị Gia luống cuống bò dậy mở cửa, người đến là mẹ Doãn, bà bưng vài cốc sữa bò và đồ ngọt đến.