Hai người Doãn Thường Lăng không hay biết rằng họ đã biến thành sự tồn tại như thần tiên qua lời các bạn học.
Mấy tháng nay hai người luôn giữ khoảng cách nhất định, cảm nhận ngọt ngào trong sự che chở cẩn thận của đối phương.
Bước vào tháng 11, gió cuối thu rú gào mang theo hơi lạnh cuối cùng, kỳ thi giữa kỳ đang lại gần.
Đây là lần thứ hai Bách Vụ Thanh đến nhà Doãn Thường Lăng, đi cùng còn có cả Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ lần đầu đến đây.
Lúc hay tin hạng nhất khối sắp dạy bù cho hạng ba khối, vì nguyên nhân điểm của mình không thể nói nổi, Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ thà chống lại ánh nhìn chết chóc của Bách Vụ Thanh cũng nằng nặc đòi đến ké hơi, thêm được điểm nào hay điểm ấy.
Mẹ Doãn “tình cờ bị cảm lạnh” đang nghỉ ngơi ở nhà chắc chắn là người vui vẻ nhất trong sự việc lần này.
Nhìn từng cậu thanh niên tuấn tú, bà vui đến mức gần như không kìm nổi khoé môi, “Các cháu đều là bạn Thường Lăng à?”
“Vâng ạ, anh em cọc chèo!” Giả Dị Gia huých nhẹ Doãn Thường Lăng.
Bách Vụ Thanh khác hai người còn lại đang tỏ ra kích động, hắn vẫn giữ vẻ điềm đạm, gật đầu với mẹ Doãn, “Cháu chào cô.”
Cử chỉ hành động toàn là thái độ và tố chất của tầng lớp thượng lưu.
Giả Dị Gia thầm đảo mắt trong lòng, có giỏi thì chân đừng cứng đơ thế!