Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Chương 137




Kể từ sau khi Doãn Thường Lăng đáp lại Bách Vụ Thanh, mỗi ngày tan học, cửa hai lớp 10 đều có một vị đại thần đứng đó, mắt long lanh chờ Doãn Thường Lăng, một đám người gần đó đều nghi hoặc, hai người lãnh đạm nhất lớp A1 A2 lại có một ngày trở thành bạn thân.

Còn khó tin hơn cả sao chổi đâm vào Trái Đất.

“Tôi không hoa mắt đấy chứ, đã ngày thứ ba rồi, ngày nào tan học Bách Vụ Thanh cũng đến tìm Doãn Thường Lăng, hai đứa nó trở thành bạn từ bao giờ thế?” Bạn học A lau kính mắt của mình, rồi đeo lên, nhìn hai người đang đứng trò chuyện trước cửa sổ, không nhịn được lại tháo kính ra lau.

Bạn học B lắc đầu, “Việc này cậu không hiểu đâu, người thông minh với nhau cơ bản không phải thứ mà người thường như chúng ta tưởng tượng được, có khi hai đứa nó đã giao lưu bằng sóng não từ lâu rồi.”

“Có lý, chúng nó cũng chỉ có thể trò chuyện với nhau mà thôi.” Bạn học A gật đầu tán thành.

“Các cậu có biết lúc tôi vừa đi vệ sinh xong về, đi qua nghe thấy hai đứa nó đang nói gì không?” Bạn học C vừa lau nước trên tay, vừa tỏ vẻ “vl”.

“Gì?” Một đám người túm tụm vào.

“Hai đứa nó đang thảo luận về tính đơn điệu của hàm số phức hợp mà ngày mai chúng ta mới học, tìm giá trị lớn nhất nhỏ nhất, và cả bí sử Tam Công Cửu Khanh mà tiết trước giáo viên Lịch Sử mới giảng.”

Đám đông túm tụm sửng sốt, không hẹn mà cùng nói: “Vãi…”

Thế giới của các thần đồng, chúng ta quả thật không hiểu được.