Ăn cơm xong, Doãn Thường Lăng được tài xế đưa đến cổng trường, vừa xuống xe, ngước mắt bèn trông thấy Bách Vụ Thanh đứng dưới một gốc cây cách đó không xa, bóng cây um tùm, phác hoạ ra một bóng lưng thẳng tắp.
Nỗi lo âu trong lòng bỗng nhiên biến mất, cậu rảo bước chạy tới, gọi: “Bách Vụ Thanh!”
Bách Vụ Thanh ngoái đầu nhìn cậu, trên khuôn mặt toàn là yêu thích, “Gọi cả họ cả tên, em không thấy xa cách à? Lăng Lăng~”
“Êu~” Doãn Thường Lăng khoanh tay tỏ vẻ chê bai nhìn Bách Vụ Thanh, “Có sến không? Đừng gọi em là Lăng Lăng.”
“Thế… bạn trai?” Bách Vụ Thanh sấn tới thì thầm, hơi thở phả ra quét qua bên dưới tai Doãn Thường Lăng, gợi lên cơn ngứa ngáy.
Doãn Thường Lăng vội che tai mình lùi ra mấy bước, bị sốc, nhìn đối phương. Sao trẻ con bây giờ bạo dạn thế?!
“Anh!! Không biết xấu hổ!”
Mắng một câu trong lúng túng kích động, cậu đỏ mặt gục đầu chạy về phía lớp mình, Bách Vụ Thanh bám theo sau.
Đằng xa.
“Vãi, Vương Đông Kỳ, véo tôi cái coi, tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Chiều hôm qua chúng nó đã trải qua việc gì?!!” Chứng kiến toàn bộ quá trình, Giả Dị Gia trợn mắt há mồm, cậu ta còn chưa tỉnh dậy ư?
Vương Đông Kỳ lắc đầu, nói với vẻ mặt phức tạp: “Hay là… cậu cũng véo tôi cái đi?”