Bách Vụ Thanh đỡ mặt Doãn Thường Lăng, cứ như đang bưng một viên đá quý, cẩn thận che chở, hắn kiễng chân đặt một nụ hôn nhẹ lên trán đối phương. Chớp mắt, đỏ bừng mặt.
Nhìn nhau trong im lặng, mặt đều đỏ tưng bừng, Doãn Thường Lăng không ngờ, tuổi hai kiếp của cậu cộng lại cũng 30 40 tuổi rồi. Kết quả vẫn bị làm cho thành ra thế này, nhìn cậu nhóc mới 16 tuổi trước mắt mình, trong lòng bỗng mọc ra câu “trâu già gặm cỏ non”.
“Đi thôi.” Doãn Thường Lăng xoa mặt mình, nói.
Cảm thấy cảm xúc của đối phương thay đổi, Bách Vụ Thanh đặt tay lên vai cậu, đi ra ngoài theo cậu, “Nếu em không muốn anh hôn em, sau này sẽ không hôn nữa.”
“Tại sao lại nói thế?” Doãn Thường Lăng cảm thấy ngạc nhiên vì Bách Vụ Thanh nhạy cảm đến vậy, cậu giơ tay kéo bàn tay đối phương đặt trên vai mình, thái độ không nói cũng rõ.
Ánh mắt Bách Vụ Thanh dịu đi một chút.
Sau khi về nhà, Bách Vụ Thanh chẳng ăn cơm tối mấy hôm nay lại ngoan ngoãn ăn cơm, còn ăn một quả trứng gà, bố Bách mẹ Bách đều ngạc nhiên.
Thi thoảng nghe thấy Bách Vụ Thanh lẩm bẩm, “Thấp quá, vẫn phải kiễng chân.”