“Không được, không cho hôn.” Doãn Thường Lăng nghe xong, lúc đó đã nhũn cả người, may mà dựa vào tường, không bị đối phương phát hiện.
“Ư…” Bách Vụ Thanh ngẩng đầu, dụi lên mặt Doãn Thường Lăng, cậu vội vàng giơ tay che miệng mình. “Hôn một cái thôi.”
Bách Vụ Thanh mở to mắt, ướt át, Doãn Thường Lăng bỗng cảm thấy con người này đê tiện quá, tỏ ra đáng yêu là việc đáng hổ thẹn!
“Em, em nghĩ chúng ta vẫn cần phát triển thêm.” Tâm trạng vừa mới ổn định của Doãn Thường Lăng lại gợn sóng.
Bách Vụ Thanh lại vùi mặt vào vai đối phương, “Xin lỗi, là tại anh sốt ruột quá… Em vừa nhận lời anh, anh bèn không kiểm soát được.”
“Không sao.” Doãn Thường Lăng thả tay ra, vỗ lưng Bách Vụ Thanh.
“Thế thơm trán được không?”
“…”