Bữa cơm này bố Doãn ăn hết sức cẩn thận, chỉ sợ Doãn Thường Lăng không vui ở đâu, lại vứt bát đi mất.
Doãn Thường Lăng thở dài, gắp miếng xương sườn bỏ vào bát bố Doãn, “Bố, bố vất vả rồi, bố ăn nhiều vào.”
Bố Doãn mặt mày nghiêm túc nhìn Doãn Thường Lăng, hồi lâu sau mím môi, cúi đầu, chưa được bao lâu đã bắt đầu run rẩy.
Mẹ Doãn an ủi: “Khóc cái gì? Con trai quay về hiếu thuận à?”
Nói xong bà quay đầu nhìn Doãn Thường Lăng, “Con trai, mẹ cũng muốn được gắp cho!”
Doãn Thường Lăng co giật khoé miệng, gắp cho mẹ hai khúc xương sườn, mẹ Doãn mím môi, cũng cúi đầu bắt đầu run rẩy.
Khoé miệng Doãn Thường Lăng giật như điên, nhìn bố mẹ mình ôm đầu nức nở, sau đó cắn miếng xương sườn như thể ăn sơn hào hải vị, trong lúc đó còn suýt thì cãi nhau vì mẹ Doãn ăn nhiều hơn bố Doãn một miếng.
Ôm đầu thở dài, Doãn Thường Lăng cảm thấy mình mệt mỏi quá.