Dối trá.
Đây là phản ứng đầu tiên của Doãn Thường Lăng, nhưng vẻ mặt Bách Vụ Thanh thì chẳng cho cậu chút giả tạo nào.
Bách Vụ Thanh chìa tay kéo cậu dậy, tưởng người này vẫn đang chìm đắm trong cú sốc thất bại, “Đi thôi, ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn, ai cũng có sở trường và sở đoản của mình, không cần phải ép buộc mình giữ hoàn hảo.”
“Thế cậu thì sao?” Doãn Thường Lăng nhìn thẳng vào hắn.
“…” Bách Vụ Thanh sững sờ, ánh mắt hắn rất phức tạp, các cảm xúc hòa lẫn vào nhau, vụt lóe, giọng chứa sự bất lực, “Mình cũng không hoàn hảo, mình cũng có sở đoản của mình.”
Nghe đến đây, Doãn Thường Lăng nổi hứng, sấn tới hỏi: “Cậu có sở đoản gì? Kể đi.” Để tôi ghi nhớ, rảnh rỗi mang ra cười.
Bách Vụ Thanh đẩy Doãn Thường Lăng ra xa một chút, hắn rảo bước đi về phía phòng thay đồ nam, “Mình đi dọn đồ, cậu chờ mình, đừng đi.”
Bước chân đó toát lên chút hoảng loạn, Doãn Thường Lăng tẻ nhạt dẩu môi, “Không kể thì thôi, ai thèm.”
Bách Vụ Thanh tự nhốt mình vào phòng tắm, dội nước mới kìm nén được hơi nóng trên người, hắn nhớ lại cặp mắt và bờ môi mím chặt của Doãn Thường Lăng lúc nãy, lại bật vòi hoa sen.