Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước.
May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước.
Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng.
Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi!
Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm!
Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2…
Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát.
Cút ra! Ánh trăng sáng!