Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Chương 59: Sinh mệnh kết thúc




Edit: Tiểu Màn Thầu

Thẩm Luân nghe thấy Kiều Tịnh nói không thích mình, lồng ngực chợt đau nhói.

Anh cười lạnh: “Vậy được, em cứ hận anh đi.”

Chỉ có cực kỳ hận, trong lòng cùng trong mắt cô mới chỉ có hình bóng của anh.

Kiều Tịnh bị Thẩm Luân đưa về biệt thự, hai tay bị trói, Thẩm Luân trực tiếp khiêng cô lên lầu.

Sau đó ném cô lên giường, cơ hồ cô có thể dự kiến được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô mở to đôi mắt lui về phía sau, Thẩm Luân dùng ngón tay thon dài cởi từng nút áo sơ mi lộ ra thân thể cường trán. Anh thong thả ung dung bước lên giường, bắt lấy đôi chân cô kéo về phía mình.

Kiều Tịnh không dám nhúc nhích, nhắm mắt lại,  lông mi run rẩy.

“Mở mắt ra.”

Thẩm Luân thấp giọng ra lệnh.

Kiều Tịnh quay đầu, không lên tiếng.

Anh xoay mặt cô lại: “Anh muốn em mở thật to, nhìn anh làm thế nào biến em thành người phụ nữ của anh.”

“Đồ vô sỉ!”

Kiều Tịnh nhắm mắt mắng to, tức giận đến phần ngực cũng phập phồng, cánh môi run lên.

Lời mắng chửi người khác cũng nhẹ như bông.

Thẩm Luân nhịn không được bật cười, nhưng bất chợt đáy mắt anh hiện lên lãnh quang. Kiều Tịnh năm lần bảy lượt chọc giận anh, chờ cô trở thành người của anh, có lẽ cô mới chịu ngoan ngoãn nghe lời anh.

Thẩm Luân nhấp môi, ánh mắt phát sáng, thân thể anh phủ lên người cô, muốn hôn lên môi cô, cô không trốn tránh nữa, dứt khoát nằm bất động.

Lúc này hốc mắt cô ươn ướt, nước mắt thấm ướt mi.

Kiều Tịnh cảm nhận được quần áo trên người mình đã bị cởi sạch, với thời tiết lạnh lẽo của tháng mười, làm toàn thân cô run rẩy.

Làn da cô trắng như tuyết, hoàn toàn nở rộ trước mặt Thẩm Luân, thân thể hoàn mỹ khiến anh trầm mê.

Thẩm Luân liếm nước mắt cô, anh nâng người cô lên không một chút do dự, áo trên người anh còn chưa cởi đã tiến vào bên trong cô. Một khắc đau đớn ập đến, dường như cô cho rằng bản thân mình đã chết.

“Tịnh Tịnh, Tịnh Tịnh….”

Bên tai vang lên từng tiếng gọi si mê, Kiều Tịnh bị người đàn ông này ôm vào lòng, tựa như miếng thịt nằm trên thớt, không thể nào cử động.

Cô khóc lóc thật thảm thiết, đến cuối cùng cô cũng không biết mình khóc vì điều gì, chờ cô có ý thức lại, tình cảnh hỗn loạn như lúc trước lại xuất hiện, quần áo trên người vẫn chỉnh tề, giọng nói máy móc của hệ thống vang lên:

[Hệ thống trung tâm phát mệnh lệnh, ý thức được việc nhiệm vụ không thể tiếp tục, quyết định nhiệm vụ thất bại.]

Hả?

Trên mặt Kiều Tịnh vẫn còn vươn nước mắt, cô từ tốn dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, vội hô lên: “Có phải muốn tôi chết đúng không?”

Hệ thống không lên tiếng trả lời.

Lúc này, sắc mặt cô trắng bệch ngã ngồi trên mặt đất.

Thảm rồi, vừa mất phu nhân lại thiệt quân*, lần này không hoàn thành nhiệm vụ cô sẽ bị hệ thống xoá bỏ.

(* vừa mất phu nhân lại thiệt quân: một câu nói kinh điển trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.)

Hệ thống hiện ra một bản đồ thế giới thu nhỏ, trong không gian lập thể xuất hiện một lỗ hổng, trước đó lỗ hổng dần dần khép lại, sau đó có biến động, lỗ hổng không những không khép lại, ngược lại xung quanh lỗ hổng bổng có luồng điện, giống như hiện tượng bị nhiễm virus, bị xâm chiếm hơn phân nửa.

Xong rồi, lần này xong rồi, cô đã phạm tội ác tày trời.

Chờ Kiều Tịnh tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ đã sáng trưng.

Cô bị lăn lộn đến cả người đau nhức, muốn nhấc tay lên cũng không có sức. Đôi mắt cô mông lung, nếu nhiệm vụ không thể tiếp tục, vậy sinh mệnh của cô hẳn vẫn còn lại một ít.

Đột nhiên, Kiều Tịnh nghĩ không muốn tiếp tục phản kháng nữa.

Cô khóc không ra nước mắt, thực hiện nhiệm vụ lâu như vậy, kết quả là công dã tràng, chỉ còn biết chết lặng. Cảm giác này thật kỳ quái, cô cảm thấy mình sắp được giải thoát rồi, từ trước đến nay cô vì muốn hoàn thành nhiệm vụ đi hết cốt truyện, làm việc cẩn thận, lo trước lo sau. Sống một cuộc sống không như mình mong muốn.

Cô muốn trở lại đúng bản thân mình, có lẽ chỉ còn được mấy ngày nữa thôi.

Kiều Tịnh chịu đựng cả người đau nhức ngồi dậy, mở cửa, nhìn thấy Thẩm Luân bước đến, không nói một lời liền bế cô vào phòng tắm.

Toàn bộ quá trình Kiều Tịnh không kháng cự, thân thể mảnh mai tựa vào lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, với hành động này, ngược lại làm cho anh có chút mất tự nhiên, ánh mắt anh cũng trở nên mông lung.

Ngày hôm qua, Kiều Tịnh đã được nhìn thấy kết cấu của thế giới này, cô bị phán định nhiệm vụ thất bại, không phải đơn giản vì chuyện phát sinh đêm qua, mà từ lúc nào đó đã bắt đầu có điểm chuyển biến. Cô hiểu rõ, nam chính đối với cô dây dưa không dứt, chính là nguyên nhân chủ yếu làm cốt truyện thay đổi.

Cô còn thể trách ai đây, nói cho cùng, Thẩm Luân cũng thật thê thảm.

Yêu một người không còn sống được bao lâu, hơn nữa lại không thích mình.

Cô bình tĩnh chờ đợi đến ngày đó.

“Anh đi ra ngoài đi, tôi muốn tự tắm.” Kiều Tịnh che thân thể mình lại, nhẹ giọng nói.

“Có thể không?” Ánh mắt Thẩm Luân đầy nhiệt tình.

Cô ngoan ngoãn như vậy, không tức giận, cũng không chán ghét khi anh chạm vào người cô, điều này chứng tỏ cô đã bắt đầu tiếp nhận mình, ánh mắt anh sáng ngời, cánh tay có chút run rẩy.

Kiều Tịnh nhìn thân thể mình, gương mặt ửng đỏ khẽ gật đầu.

“Vậy anh ra ngoài đợi em.”

Thẩm Luân mỉm cười, đứng bên ngoài đợi cô.

Tối hôm qua quần áo của cô đã bị anh kích động xé rách, sáng sớm, anh đã bảo người đem đến một đống váy áo cao cấp, đều là những thương hiệu nổi tiếng số lượng có hạn, đem những món đồ đắt tiền nhất đến cho cô lựa chọn.

Chờ Kiều Tịnh từ phòng tắm bước ra, thiếu chút nữa đã bị đống váy áo trong tủ dọa sợ.

“Thẩm Luân, buổi tối tôi sẽ ngủ phòng nào?” Cô nhẹ giọng nói.

Thẩm Luân ôm lấy cô, trầm thấp cười: “Nhiều phòng như vậy, em muốn ngủ phòng nào cũng được, hay là ngủ cùng anh nhé.”

Kiều Tịnh mặc kệ lời nói của anh, xuống lầu dùng bữa sáng.

Sau khi cô bị Thẩm Luân chiếm đoạt, cũng không khóc cũng không nháo, ngược lại còn tâm bình khí hoà trò chuyện với anh, thỉnh thoảng sẽ châm chọc anh hai câu, anh đều nhẫn nhịn.

Anh muốn cùng cô trải qua một đời, cô sớm thích ứng một chút cũng tốt.

Sau đêm đó, Thẩm Luân không dám nhắc lại loại chuyện ấy, cho dù ham muốn đến chết, anh đều kiềm chế.

Anh đã phạm sai lầm một lần, không thể tiếp tục sai lầm lần nữa.

Chỉ là buổi tối thừa dịp Kiều Tịnh ngủ say, anh sẽ lặng lẽ vào phòng cô, hôn lên gương mặt cô, nhẹ giọng dỗ cô: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi em…”

Có một lần, Kiều Tịnh bị hành động này của anh đánh thức.

Cô hoảng sợ, tức giận trừng mắt, chỉ vào cửa phòng: “Anh mau cút ra ngoài!”

Từ trước đến giờ toàn là Thẩm thiếu bảo người ta cút đi, nhưng lá gan của cô càng ngày càng lớn, dám nói với anh như vậy.

Tuy giọng nói của cô mang theo sự tức giận, nhưng vẫn như cũ giọng nói mềm mại cực kỳ mê người, anh dịu dàng dỗ cô: “Được, anh cút ngay.”

Chỉ cần cô không tức giận, bảo anh làm chuyện gì cũng được.

Những ngày kế tiếp, Kiều Tịnh cũng không thèm để ý đến anh.

Thẩm Luân cố tình dành một tháng để ở bên cô, mấy ngày qua, mỗi lần Kiều Tịnh tuỳ hứng anh đều tận lực thoả mãn, anh muốn đút cô ăn cơm, cô chau mày kháng cự trong chốc lát, cuối cùng không lay chuyển được anh đành phải thuận theo há miệng.

Mỗi ngày Thẩm Luân đều có thể nhìn thấy Kiều Tịnh đi tới đi lui trước mắt mình, anh chưa bao giờ cảm thấy mỹ mãn như vậy.

Nếu có thể anh nguyện nhìn cô cả ngày.

Thẩm Luân cảm thấy nhất định mình điên rồi, như thế nào lại si mê cô thành bộ dạng này.

Nhưng mà, một tuần sau, trong lúc Kiều Tịnh dùng bữa sáng, đột nhiên không có dấu hiệu gì liền hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Luân bị dọa sợ đến phát điên, vội bế cô đến bệnh viện, trên đường đi, đôi tay cô càng ngày càng lạnh.

Kiều Tịnh mở mắt lên, hơi thở yếu ớt nói: “Đừng đến bệnh viện vô ích thôi.” Cô vô lực mỉm cười.

Cô đã có loại khoái cảm khi trả thù, nhưng lại cảm thấy không đáng giá đến mức khiến cô cao hứng.

“Đừng nói chuyện nữa.”

Thẩm Luân ôm chặt lấy cô, đôi mắt đầy tơ máu, ngay cả cánh tay cũng đang run lên.

Anh sợ, lo sợ cô đột nhiên bỏ anh mà đi.

Thực sự giống như đang đáp lại anh, nhiệt độ cơ thể Kiều Tịnh ngày càng thấp, sắc mặt nhợt nhạt, làn da trắng buốt như người chết.

Cô còn muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng Thẩm Luân lạnh lùng quát: “Câm miệng!”

Ý thức được mình đã thất thố, Thẩm Luân cuống quít ôm chặt cô, ánh mắt đăm chiêu, dỗ dành cô: “Thực xin lỗi, vừa rồi anh đã nạt em. Em đừng nói gì nữa, giữ chút sức lực, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.”

“Con mẹ nó, có biết lái xe không vậy!”

Thẩm Luân ngẩng đầu lên đôi mắt đỏ ngầu.

Tài xế lắp bắp nói: “Vâng, lập tức đến ngay.”

Chỉ là với trang thiết bị tiên tiến của bệnh viện khi khám cho Kiều Tịnh, lại không kiểm tra ra được bất kì bệnh tình nguy hiểm nào, mọi chỉ số đều bình thường, nhưng hơi thở của cô càng ngày càng yếu, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

Thẩm Luân mắng các bác sĩ trong bệnh viện là đồ phế vật, anh mang cô trở về biệt thự, gọi bác sĩ riêng của Thẩm gia đến.

“Thực xin lỗi, Thẩm tổng.” Bác sĩ riêng cũng lắc đầu.

“Cút! Đều cút hết đi!”

Thẩm Luân phát điên, đuổi hết mọi người ở trong phòng ra ngoài.

Anh quỳ gối bên mép giường, nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô.

Kiều Tịnh mở mắt lên, dùng hết sức lực cuối cùng bắt lấy đồ vật trên bàn. Cô không biết mình muốn bắt lấy thứ gì, chỉ sờ loạn khắp nơi.

“Em muốn thứ gì, muốn tìm thứ gì?”

Thẩm Luân nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu nổ lực kiềm nén trái tim đau đớn.

Cô cảm giác thật kỳ quái, rõ ràng thân thể không đau đớn, một chút cảm giác cũng không có, ngày thường có thể dễ đang bắt lấy đồ vật, nhưng hiện tại phải dùng rất nhiều sức.

Cô cảm thấy, có khả năng đây chính là cảm giác khi sinh mệnh sắp chấm dứt.

Cuối cùng, cô bắt được cái gạt tàn. Bởi vì Thẩm Luân ở nhà, rất hay hút thuốc.

Cô nhanh tay bắt lấy.

Thẩm Luân vẫn luôn trầm mặc quan sát từng hành động của cô, anh nhìn cô dùng sức bắt lấy gạt tàn, đến mức ngón tay hết xanh rồi lại trắng, chỉ với một động tác nhỏ, giống như đã tiêu hao hết sức lực của cô, sắc mặt cô càng nhợt nhạt đi vài phần.

Thẩm Luân nghẹn ngào, bỗng nhiên nhớ đến một việc, chính là vào một ngày nọ, cô đột nhiên trở nên có sức sống hơn.

Mà bộ dạng cô hiện giờ như sắp phải rời đi.

Đối với chuyện ma quỷ thần linh, Thẩm Luân không bao giờ tin tưởng vào chuyện đó, nhưng vào giờ phút này, anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, âm thầm cầu nguyện.

Nếu thực sự có thần linh, cầu xin người hãy trả cô ấy lại cho tôi.

Tôi nguyện ý dùng sinh mạng của mình, đổi lấy sinh mạng của cô ấy.

Trên giường, Kiều Tịnh gian nan cử động, đưa cái gạt tàn hướng về phía Thẩm Luân. Anh vẫn yên lặng cầu nguyện, gạt tàn bay đến, đập mạnh vào trán anh. Nháy mắt, trên trán xuất hiện máu tươi, đôi mắt anh mở to, mang theo sự thành kính không chứa bất kì tạp vật nào.

Theo sau Thẩm Luân nghe thấy cô nói khẽ một câu.

“Anh cút đi.”

Thẩm Luân vẫn nghe rõ, câu nói từ trong miệng cô phát ra, nếu có thể nói cho hả giận thì cô hãy nói đi.

Anh nắm chặt tay cô, trong mắt mang theo sự tự trách cùng thống khổ.

Trước khi chết, cô vẫn không quên thể hiện sự chán ghét đối với anh.

Kiều Tịnh nhếch môi, ha ha, cuối cùng trước khi rời khỏi đây cô cũng đã làm được chuyện mình muốn làm. Nhưng thực kỳ lạ, một chút hưng phấn cùng cao hứng đều không có.

Mí mắt ngày càng nặng, thân thể như rơi vào vực sâu không đáy.

Đột nhiên, đôi môi cô bị người đàn ông không cam lòng này ngậm lấy, máu tươi từ trán Thẩm Luân thấm vào môi, nụ hôn sinh ly tử biệt đầy thống khổ lẫn máu tươi.

Kiều Tịnh hô hấp khó khăn, trước khi ý thức mất đi, trong khoang miệng toàn mùi máu tươi, còn nhìn thấy sắc mặt kinh sợ đến điên cuồng của Thẩm Luân đôi mắt cô dần khép lại.

Thẩm Luân hôn thật sâu, cảm giác đôi tay cô vô lực buông lỏng. Cô nhắm đôi mắt lại, đôi mắt xinh đẹp kia không bao giờ mở lên nữa, cũng không còn mỉm cười nhìn về phía mình.

Giờ phút này, Thẩm Luân chỉ hận không thể đi cùng cô.

Nước mắt anh rơi xuống, nước mắt hoà vào nụ hôn.

Ẩn chứa sự chua xót.

Anh ôm chặt lấy cô, càng hôn càng mãnh liệt, anh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên trống rỗng. Anh không ngừng ho khan, khụ khụ, cuộn mình trước mép giường, ôm mặt khóc rống lên.

Kiều Tịnh nằm trên giường, thân thể lạnh lẽo, sắc môi nhợt nhạt.

Thẩm Luân vẫn một mực không gọi bác sĩ đến đây, anh cảm thấy cô chưa chết, cô sẽ tỉnh lại thôi. Có đôi khi anh còn nghe thấy tiếng tim cô đập, vẫn có âm thanh. Rõ ràng một tuần trước, cô còn sinh long hoạt hổ, không hề sinh bệnh.

Nhất định cô chỉ muốn trêu chọc mình mà thôi.

Thím Trần đứng ngoài cửa phòng khóc lóc, bà nội Thẩm và đám người Chu Xuyên đến đây khuyên Thẩm Luân, nhưng đều bị Thẩm Luân từ chối gặp mặt.

Trải qua nửa tháng, cơ hồ Thẩm Luân không ngủ không nghỉ, thân thể Kiều Tịnh nằm trên giường không xảy ra bất kì biến hoá nào. Nếu thực sự cô đã chết, dưới tình cảnh thi thể không được xử lý, vì sao vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu?

Cô giống như một công chúa đang ngủ say.

Trong không gian hỗn loạn, Kiều Tịnh đang cò kè mặc cả với bộ não trung ương của hệ thống.

Hệ thống phán định nhiệm vụ của cô thất bại, nhưng cô không bị hồn phi phách tán, cô muốn đi đầu thai, lại bị hệ thống cự tuyệt.

[Ý thức nhiệm vụ thất bại, vô pháp khen thưởng.Hết.]

Giọng nói máy móc của hệ thống cứ lặp đi lặp lại.

“Vậy hệ thống không để tôi hồn phi phách tán, là vì muốn tôi tiếp tục sống sót sao?”

Kiều Tịnh ngồi xếp bằng dưới đất, nhanh như chớp đảo mắt, chống cằm, trong lòng lo sợ.

Mẹ kiếp, quay về để tiếp tục bị nam chính tra tấn à?!

Đã chết rồi mà.

Phía bên kia, hệ thống rơi vào im lặng.

Theo lý thuyết, Kiều Tịnh là một linh hồn cơ duyên xảo hợp bị đưa đến thế giới này, thậm chí cô còn không có khả năng biết trước tình cảnh của bản thân mình, ký ức dừng lại ở một ngày trước khi chết.

Trên thực tế, cô đã tính toán sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngoại trừ đi đầu thai chuyển kiếp, căn bản không thể quay trở về thể giới thực, hơn nữa cô trong thế giới này, đã là một người chết.