Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Chương 56: Điền Manh ra tay




Edit: Tiểu Màn Thầu

Cả người Kiều Tịnh cứng đờ, cô thực sự đã tức giận, nhíu mày: “Anh buông tôi ra.”

Thẩm Luân bị chạm vào miệng vết thương, khẽ rên một tiếng, trên bả vai xuất hiện vết máu, Kiều Tịnh hoảng sợ, mở to đôi mắt, không dám động đậy nữa, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ trông thật đáng yêu.

Thẩm Luân thầm nói tính ra cô còn có chút lương tâm, không uổng công anh vì cô mà bị thương. Khoé môi anh cong lên, buông cô ra.

“Được rồi, không ôm nữa.”

Kiều Tịnh lập tức lui về phía sau hai bước, đứng ở khoảng cách an toàn, cô nhìn thoáng qua miệng vết thương đang rỉ máu của anh, tức giận đến mặt đỏ bừng: “Tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình, ngay cả bà ngoại cũng không cần anh quan tâm.”

Cuối cùng cô không nói những lời nói quá khó nghe, cũng không muốn mắng anh.

Vết máu trên áo anh, thực sự có chút dọa người.

Trong lòng Kiều Tịnh hoang mang cùng rối loạn, nhưng cô không thể mềm lòng, cô không còn sống được bao lâu nữa, có lẽ cái chết của cô sẽ là một đả kích lớn với Thẩm Luân. Từ đầu đến cuối cô không phải là một người xấu, hơn nữa trái tim của cô cũng không tàn nhẫn như vậy.

Cô và Thẩm Luân không có thâm thù đại hận với nhau, chỉ là quan điểm bất đồng, tính cách cũng không thích hợp.

Thẩm Luân không tức giận, ánh mắt trở nên nhu hoà: “Anh đã chuyển viện, hôm nay vừa chuyển đến đây.”

Kiều Tịnh có chút cảnh giác, ở Ma Đô này không chỉ có một cái bệnh viện, cô có thể dẫn bà ngoại đến bệnh viện khác.

Kiều Tịnh không muốn nhìn đến anh, xoay người đi đến nói nhỏ với cô hộ lý trẻ tuổi đứng cách đó không xa: “Làm phiền cô chăm sóc bà ngoại tôi một lúc, tôi sẽ nhanh chóng trở lại.”

Nói xong, cô liền đi xuống tầng một.

“Tin tức này thật bất ngờ, Kiều Tịnh có bạn trai, không phải cô ấy từng tuyên bố với người bên ngoài mình vẫn còn độc thân sao.”

“Chuyện này trong giới giải trí rất bình thường, cô ấy dùng mặt để kiếm cơm, nếu không sao có thể lôi kéo được những fans nam.”

Hai cô hộ lý thì thầm to nhỏ với nhau.

Thẩm Luân tỏ vẻ như không nghe thấy gì, ánh mắt nhìn đến cánh tay vừa rồi ôm Kiều Tịnh, vẻ mặt vô cảm quay trở về phòng bệnh.

Không bao lâu sau, lãnh đạo của bệnh viện liền đi đến cảnh cáo hai cô hộ lý đó, bảo bọn họ không được phép bàn tán việc đời tư của khách hàng.

Kiều Tịnh đi đến ngân hàng, rút mấy vạn tiền mặt. Cô đã tìm hiểu kỹ, số tiền phải trả cho lần đặt lịch hẹn khám bệnh với phó viện trưởng là bao nhiêu. Cô quay về bệnh viện, đem tiền túi giấy đựng tiền giao cho cô hộ lý ở quầy tiếp tân, bảo cô ấy đưa cho Thẩm Luân.

Tiền được bỏ trong túi giấy, hộ lý không biết bên trong chứa thứ gì, thuận miệng đồng ý.

Trên tầng, Kiều Tịnh chuẩn bị đón bà ngoại đi đến bệnh viện khác, cửa phòng khám mở ra, bà ngoại và Thẩm Luân cùng nhau bước ra, phó viện trưởng đi ở phía sau, còn có bộ dạng khom lưng cúi đầu nịnh nọt với Thẩm Luân.

Bà ngoại nhìn thấy Kiều Tịnh, gọi cô đến đây, còn trách cứ: “Tịnh Tịnh à, cháu cái đứa nhỏ không hiểu chuyện này, Tiểu Thẩm bị thương, sao cháu có thể chỉ đưa canh vài lần đã mặc kệ người ta.”

“Bà ngoại, cháu muốn giải thích với bà một chút, cháu và anh ta không có quan hệ gì với nhau.”

Đáy mắt Thẩm Luân có chút u ám, nhưng anh che giấu rất tốt, mỉm cười nhìn về phía bà ngoại, lễ phép nói: “Bà cứ trò chuyện với cô ấy nhé, cháu còn có chuyện phải đi trước.”

Thẩm Luân đi về phía hành lang đối diện, phó viện trưởng đem bệnh án giao lại cho các bác sĩ khác, đi theo phía sau.

Bà ngoại kéo Kiều Tịnh sang một bên nói chuyện: “Tịnh Tịnh, bà thấy Tiểu Thẩm là một người khá tốt, các cháu đã làm lành với nhau rồi à?”

“Không có.” Cô kiên quyết lắc đầu.

Bà ngoại thất vọng nói: “Bà thấy ý tứ của Tiểu Thẩm, vẫn còn rất thích cháu….”

Thích thì thích, nhưng cô không chịu đựng nổi việc anh có bệnh.

“Bà ơi, cháu dẫn bà đến bệnh viện khác nhé.” Kiều Tịnh hơi nhíu mày.

Sau khi phó viện trưởng hội chuẩn xong trở lại, khách khí nói: “Kiều tiểu thư, về tình trạng sức khỏe của bà ngoại cô, tôi muốn thông báo cho cô một số việc.”

“Bà ngoại, bà chờ cháu một lúc nhé.”

Tiền đã chuyển đi, không thể đi đến không công một chuyến.

Kiều Tịnh vào phòng khám, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của bà ngoại. Phó viện trưởng nói huyết áp của bà hơi cao, trước đó đã có tiền sử bị bệnh, cần phải nằm viện theo dõi một thời gian.

Kiều Tịnh muốn dẫn bà ngoại đến bệnh viện khác, cô uyển chuyển từ chối hảo ý của phó viện trưởng, nhưng ông ta vẫn ra sức khuyên cô vài câu, cô cũng không có ý định ở lại.

Nhưng mà, sau khi cô cầm bệnh án rời khỏi phòng khám, xoay người liền nhìn thấy trên băng ghế dài ở hành lang, Thẩm Luân mặc quần áo bệnh nhân đang ngồi trò chuyện với bà ngoại.

Bà ngoại cười rất vui vẻ, luôn miệng gọi Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm vô cùng thân thiết, nghiễm nhiên đã xem anh là cháu rể tương lai.

Thẩm Luân trời sinh rất anh tuấn, tuy giữa ấn đường có chút u ám, nhưng ngược lại tổng thể khuôn mặt quả đúng như câu trời quang trăng sáng. Nếu anh không bị thương, quả thực khi nhìn anh sẽ làm cho người ta liên tưởng anh chính là một vị thiếu gia cao lãnh.

Kiều Tịnh biết rõ anh là loại người nào, anh có vẻ bề ngoài hoàn hảo, nhưng thực ra chẳng khác với tội phạm bắt cóc là bao.

“Bà ngoại, có thể đi rồi.”

Kiều Tịnh không thèm nhìn đến Thẩm Luân, đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn vào bà ngoại.

Thẩm Luân khẽ cười, nhìn bà ngoại Kiều Tịnh nói: “Cơ sở vật chất của bệnh viện này khá tốt, viện trưởng cũng là người quen của cháu, nếu bà đồng ý ở lại đây theo dõi sức khoẻ, cháu sẽ thường xuyên thay Tịnh Tịnh đến thăm bà, công việc của cô ấy khá bận.”

Anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ.

Kiều Tịnh thầm cười lạnh.

Bà ngoại mỉm cười nhìn về phía cô: “Tịnh Tịnh, ý cháu thế nào? Bà cảm thấy ở lại đây khá tốt, đúng lúc Tiểu Thẩm cũng ở bệnh viện này, cháu cũng không cần phải phí công đi tới đi lui.”

Phí công đi tới đi lui cái gì, ai muốn nhìn thấy anh?

Kiều Tịnh bị hai người này chọc giận đến hồ đồ.

Không thể lay chuyển được bà ngoại, quả thực điều kiện ở đây khá tốt, tuy cô không thích nhìn thấy Thẩm Luân, nhưng cũng không thể lấy sức khỏe của bà ngoại ra làm trò đùa.

Cô đành thoả hiệp: “Cứ quyết định như vậy đi, cháu đi làm thủ tục nhập viện cho bà.”

“Không cần đâu, bà ơi, cháu đã thay bà sắp xếp ổn thoả mọi việc, phòng bệnh của bà nằm bên cạnh phòng của cháu, cũng thuận tiện cho cháu đi đến thăm bà.”

Kiều Tịnh vội nói: “Không phải chứ, anh chỉ bị chấn thương phần mềm, còn bà ngoại lại là bệnh khác sao có thể nằm cạnh phòng anh.”

“Chuyện này là sao?” Bà ngoại nghi hoặc hỏi.

Thẩm Luân mỉm cười ôn nhu nói: “Bà đừng nghe cô ấy nói bậy, không sao đâu, mọi chuyện đã có cháu lo liệu.”

Sau đó hộ lý dẫn bà ngoại đến phòng bệnh, Kiều Tịnh đi chầm chạp ở phía sau, thấp giọng, cắn răng nói: “Thẩm Luân, anh muốn gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng đánh chủ ý lên bà ngoại của tôi.”

“Vậy anh có thể đặt chủ ý lên người em không?” Thẩm Luân ái muội nói.

Kiều Tịnh tức đến đỏ mặt, “Không, không thể!”

Đáy mắt Thẩm Luân cười lạnh: “Vậy em đừng quản anh.”

Cái cô nhóc không có lương tâm.

Cô mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm cái tên đại diện kia, sớm đã có người đứng trong bóng tối âm thầm quan sát tính toán muốn dùng cơ hội lần này tung ra một tin tức chấn động. Nếu không có anh, đám người trong tối ngoài sáng đó, đã thực hiện được kế hoạch biến cô thành trò cười cho thiên hạ.

Thẩm Luân làm những việc này, không có ý định nói cho cô biết. Anh yêu quý cô, muốn bảo vệ cho cô, tất cả đều xuất phát từ tình yêu. Anh không phải loại đại thiếu gia vô tư, anh khinh thường việc kể lễ như vậy, bảo vệ người phụ nữ của mình không phải là chuyện kinh thiên đại nghĩa gì.

Chỉ là, anh có làm điều gì, cô càng tránh anh như rắn rết. Tuy giận thì giận, nhưng vẫn yêu cô đến chết đi sống lại.

Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ biết nuông chiều thôi.

“Thẩm Luân, anh thay đổi rồi, trước kia anh không bao giờ để tâm đến người khác.” Kiều Tịnh có chút hoảng loạn, cũng có chút chán ghét.

“Anh thay đổi, không phải vì bị em ép buộc sao.”

Thẩm Luân chắn trước mặt cô, ngón tay thô ráp chuyên chú xoa môi cô, giọng điệu đương nhiên: “Cho nên tốt nhất em mau suy nghĩ thông suốt đi, bằng không người chịu giày vò vẫn là em thôi.”

Đôi mắt anh trở nên u ám, dùng sức xoa đôi môi cô.

Vô sỉ! Cái đồ vô liêm sỉ!

Kiều Tịnh tức đến đỏ mặt, hất bàn tay anh ra, đi theo bà ngoại vào phòng bệnh.

Bên ngoài hành lang, mặt mày Thẩm Luân đều mang theo ý cười, còn nâng bàn tay vừa mới vuốt ve đôi môi cô lên, ánh mắt đầy si mê, dường như biến thái đến mức liếm từng đầu ngón tay.

Sau đó, anh quay về phòng bệnh. Buổi chiều, một cô hộ lý đưa đến cho anh một túi giấy. Bên trong là một xấp tiền mặt còn kèm theo một tấm thẻ, cùng một tờ giấy nhỏ, với dòng ghi chú: Trong thẻ có 20 vạn, mật mã 123456.

“Kiều tiểu thư muốn tính toán sòng phẳng với ông chủ.” Vương Hiểu lên tiếng trêu ghẹo.

Sắc mặt Thẩm Luân đen lại, đưa túi giấy cho Vương Hiểu: “Đưa lại cho cô ấy.”

“……”

Lúc này Vương Hiểu phát ngốc. Với tính cách của Kiều Tịnh, nhận lại mới là lạ, nếu không đưa được cho cô, ông chủ sẽ xử lý mình mất.

Vương Hiểu bị kẹt ở giữa hai người bọn họ, tiến thoái lưỡng nan.

Kiều Tịnh trốn rất kỹ, Vương Hiểu gọi điện thoại cho cô, không có ai bắt máy.

Sáng sớm hôm sau, cô mở hòm thư phát hiện Vương Hiểu đã gửi tiền và thẻ ngân hàng lại cho cô, cô lại gửi trở về cho Vương Hiểu, nhưng lần này lại gửi trực tiếp đến công ty của Thẩm Luân.

Vương Hiểu đem chuyện này nói cho Thẩm Luân biết, đưa mắt nhìn chiếc lá héo úa trên cành cây, lạnh lùng nói: “Vậy quên đi, cứ tuỳ ý cô ấy.”

Phòng của bà ngoài nằm bên cạnh phòng Thẩm Luân, mỗi ngày Kiều Tịnh đến thăm bà ngoại, đều sẽ nhìn thấy Thẩm Luân.

“Anh không cần đến công ty à?”

Ngữ khí của cô có chút cứng ngắc, anh mau mau lăn về phòng bệnh của anh đi!

“Không vội, chỉ có đến thăm bà ngoại, anh mới có thể ăn được một chút thức ăn do Tịnh Tịnh chính tay làm.”

Thẩm Luân tỏ vẻ bản thân mình thật đáng thương, anh đường đường là một tổng giám đốc, không thiếu người vây quanh nịnh bợ anh.

Kiều Tịnh dọn đồ ăn cho bà ngoại, bà hoà ái vẫy tay với Thẩm Luân: “Tiểu Thẩm, cháu cũng đến đây ăn cùng đi.”

Ánh mắt Kiều Tịnh lạnh nhạt. Cô cũng không phải người keo kiệt, nhưng cô chính là không quen nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Thẩm Luân.

Kiều Tịnh không biết rằng, mấy ngày qua cô chạy đi chạy lại, khiến cô gầy đi không ít, Thẩm Luân đau lòng thay cô, bên phía Thời Trần đã có người trong công ty chăm sóc, nếu anh ta không quen ăn cơm bệnh viện thì mỗi ngày sẽ có người đem cơm đến cho anh ta.

Thời Trần đã từng gọi điện thoại khuyên Kiều Tịnh, bảo cô không cần chạy qua chạy lại, nhưng cứ cách hai ngày cô sẽ đến bệnh viện thăm anh ta.

Bác sĩ nói, vết thương của Thời Trần phải nằm viện một tháng, Kiều Tịnh quyết định dùng phần tiền thứ ba đi làm từ thiện, mỗi ngày cô đều cùng Diêu Diêu đi đến những cô nhi viện trong thành phố khảo sát một phen.

Kiều Tịnh không nghĩ sẽ quyên góp tiền vào những hội từ thiện, những cái hội đó đa phần vẫn xuất hiện tình trạng ăn xén ăn bớt, không bằng cứ tự mình đi tìm hiểu, đưa số tiền đến nơi cần đến. Ngoại trừ quyên góp cho cô nhi viện, cô còn muốn giúp đỡ cho những học sinh nghèo khó được đi học.

Bởi vì lúc trước nguyên thân cũng từng bỏ học, một phần là vì trong nhà không có tiền, hiện giờ cô đã có tiền, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không thể mang đi, chi bằng làm nhiều việc thiện một chút, cũng coi như là vì bản thân mình, vì nguyên thân mà tích phúc đức.

Nhất cử nhất động của Kiều Tịnh, đều được thám tử theo dõi chụp ảnh lại, đóng thành văn kiện, đưa cho Thẩm Luân.

Thẩm Luân không hiểu vì sao cô lại làm như vậy, còn cho rằng cô ngại tiền nhiều, muốn làm Tán Tài Đồng Tử. Đó đều là tiền cô kiếm được, cô muốn xài như thế nào cũng được, anh không thể quản cũng không muốn quản. Nếu cô cảm thấy không đủ, anh sẽ cho cô, ngay cả toàn bộ tập đoàn Thẩm Thị cũng cho cô.

Anh xem những tư liệu đó, ánh mắt chợt trở nên nhu hoà. Quả thực người đẹp tâm cũng đẹp, sao cô lại đáng yêu như thế.

Thẩm Luân cảm thấy nhất định anh đã trúng độc của Kiều Tịnh, vì vậy trên người cô sở hữu cái gì, đều trở thành ưu điểm của cô.

Quan niệm trước kia của anh, yêu đương chính là đối phương phải làm anh hài lòng, luôn phải quan tâm tâm tình của anh. Hiện giờ đã không còn giống như trước, anh cảm thấy mỗi lần nhìn thấy cô, trong lòng vô cùng ngọt ngào, vô cùng vui sướng.

Kiều Tịnh sẽ không bao giờ thuận theo ý anh, cũng không có ý định làm cho anh vừa lòng, nhưng một khi anh đã coi trọng cô, cho dù cô luôn đối nghịch với anh, nhưng trong mắt anh đó cũng là một loại tình thú.

Mỗi ngày trôi qua của Kiều Tịnh thật phong phú, nhưng gần đây Ôn Thư tai tiếng quấn thân, khiến cô ta rất buồn bực.

Không hiểu vì sao trên mạng có nhiều người ra sức bôi đen cô ta, còn xuất hiện những tấm ảnh ngày đó cô ta đến bệnh viện, rõ ràng là cô ta đi thăm Thẩm Luân. Nhưng đám phóng viên cứ nói hươu nói vượn, đồn đãi cô ta lén lút đến bệnh viện vì muốn ra sức nịnh nọt một nam minh tinh, chọc giận fans của anh ta, mỗi ngày luôn có bình luận mắng chửi cô ta trên W.

Buồn cười nhất chính là, cái tên nam minh tinh đó có thể sánh bằng với tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm Thị Thẩm Luân sao?

Vừa từ văn phòng của Đường Minh Thiên bước ra, Ôn Thư đi đến nhà vệ sinh, dùng xà phòng rửa sạch bàn tay.Thật ghê tởm, Đường Mimh Thiên thế mà lại dám chạm vào tay mình.

Trong mắt nhân viên của công ty Hạ Hoa anh ta là một ông chủ nho nhã lễ độ, dễ gần gũi, nhưng khi đứng đước mặt Ôn Thư, ánh mắt của anh ta càng ngày càng đáng sợ.

“Ôn Thư, Thẩm tổng không thích em, nhưng anh thích em, em hãy thử suy xét anh đi.”

Trong một lần say rượu, Đường Minh Thiên đã để lộ ra ý đồ của mình, khiến Ôn Thư sợ hãi. Tối đó, sau khi anh ta đưa Ôn Thư về nhà, Ôn Thư lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận.

Tâm tình Ôn Thư không tốt, gọi điện thoại cho Hàn Tử Triết, bên trong điện thoại truyền đến tiếng phụ nữ.

Hàn Tử Triết nói người nhà đã tìm cho anh ta một đối tượng, lúc ấy Ôn Thư ủy khuất bật khóc, nghẹn ngào nói lời chúc phúc với anh ta.

Hàn Tử Triết đau lòng khi nghe thấy Ôn Thư khóc, vừa nghe Ôn Thư khóc, nội tâm anh ta cảm thấy rối loạn, không còn quan tâm đến điều gì nữa.

Đối phương là danh gia vọng tộc ở Đế Đô, rất môn đăng hộ đối với Hàn gia.

Nghe đến hai từ môn đăng hộ đối, Ôn Thư lại nghẹn ngào.

Hiện giờ Hàn Tử Triết đang ở Đế Đô, anh ta muốn lập tức mua vé máy bay quay Ma Đô tìm Ôn Thư.

Ôn Thư luống cuống, nói tâm tình mình không tốt muốn tìm người tâm sự mà thôi, trước kia cô ta cũng thường gọi điện thoại như vậy.

Hàn Tử Triết đã có vị hôn thê, Ôn Thư không nên tiếp tục quấy rầy anh ta nữa, cuối cùng nói lời chúc phúc, sau đó liền cúp máy.

Gần đây Cung Trình đã chấm dứt hợp đồng với công ty giải trí Hoa Hạ, tự mình thành lập một văn phòng làm việc riêng.

Ôn Thư không chịu đựng nổi ánh mắt của Đường Minh Thiên, cô ta muốn đến văn phòng làm việc của Cung Trình, trước đó thái độ của đối phương khá tận tình, đột nhiên bây giờ lại thay đổi.

Ôn Thư ngại thể diện của mình, không đi tìm Cung Trình. Cô ta đi đến quán bar uống rượu, uống đến say chuyếnh choáng, đột nhiên bên cạnh có người ngồi xuống.

Cô gái trẻ này có chút quen mắt, Ôn Thự lạnh mặt nói: “Là cô.”

Cô gái kia cười khẽ: “Cô quen biết tôi sao?”

Ôn Thư từng lên mạng xem tin tức của bộ phim Thịnh Đường đã nhìn thấy cô gái này, cô ta luôn tỏ vẻ nịnh bợ Kiều Tịnh, càng khiến Ôn Thư thêm chán ghét.

“Học tỷ Ôn Thư, em là Điền Manh, cũng tốt nghiệp đại học X. Hình như chị có vẻ rất khổ sở, bởi vì đã bị học trưởng Thẩm đá à?”

“Cô cũng thích Thẩm Luân?” Ngữ khí Ôn Thư đầy khinh thường, khoé môi lạnh lùng cong lên.

Điền Manh bị nói trúng tim đen cũng không tức giận, cô ta khẽ chớp mắt, nói: “Đừng quan tâm em thích ai, thực sự học trưởng Thẩm đúng là di tình biệt luyến*. Học tỷ cũng quen cô gái Kiều Tịnh kia chứ, lúc trước cô ta chính là thế thân của chị, không ngờ lại chuyển mình nhanh như vậy. Học tỷ cam tâm sao?”

(* Di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo.)

Nếu Ôn Thư vẫn là đầu quả tim của Thẩm Luân, Điền Manh sẽ không dám đánh chủ ý lên người Ôn Thư như vậy.

Điền Manh rất thích giả vờ ngây thơ vô tội, tiếp cận con mồi tìm thời cơ xuống tay. Trước kia Điền Manh xem Ôn Thư là tình địch, nhưng Ôn Thư không biết cố gắng, làm Kiều Tịnh càng ngày càng được sủng ái, nội tâm của Điền Manh càng ngày càng trở nên ác độc.

Nếu người ở bên cạnh Thẩm Luân là Ôn Thư thì cũng chẳng sao cả, bởi vì Ôn Thư và Thẩm Luân đã quen biết nhau nhiều năm.

Nhưng đổi lại người đó là Kiều Tịnh, Điền Manh cảm thấy vô cùng không phục.

Trong tìm thức, địch ý của Điền Manh đối với Kiều Tịnh càng ngày càng sâu, cho nên lúc nhìn thấy Ôn Thư lâm vào tình cảnh này, Điền Manh cảm thấy có chút đồng tình.

Ôn Thư đến quán bar uống rượu giải sầu, ngoài dự kiến lại gặp được Điền Manh.

“Hay là chúng ta liên thủ với nhau đi, em sớm đã không ưa gì cô ta rồi.”

Ánh mắt Ôn Thư trở nên trầm tư, Ôn Thư không nắm được bằng chứng Kiều Tịnh ra tay chèn ép mình, nếu tuỳ tiện động thủ, người chịu thiệt thòi vẫn là mình mà thôi.

Hơn nữa Ôn Thư hiểu tính cách của Thẩm Luân, vạn nhất bị phát hiện, nhất định Thẩm Luân sẽ không tha cho cô ta. Cho nên nếu không nắm chắc được phần thắng, thì không nên mạo hiểm.

Ôn Thư uống cạn ly rượu, liền cầm túi xách đứng dậy rời đi.

“Đúng rồi, tôi khuyên cô đừng nên động vào Kiều Tịnh, cô ta đang rất được sủng ái đấy.”

Gương mặt Ôn Thư ửng đỏ, cố ý khiêu khích Điền Manh. Ôn Thư nhìn ra được, Điền Manh không phải loại người tốt đẹp gì, tính cách đều thể hiện rõ trong đôi mắt, không thể lợi dụng.

Ôn Thư muốn để cho Điền Manh tự mình ra tay.

Điền Manh càng sinh lòng ghen ghét, thì cô ta càng không muốn buông tha cho Kiều Tịnh.

Trong truyện, Ôn Thư đối phó với Kiều Tịnh, chẳng qua là do Kiều Tịnh vì yêu mà sinh hận, luôn ra sức chèn ép Ôn Thư, cho nên Ôn Thư rơi vào đường cùng mới ra tay phản kích.

Điền Manh đóng vai người qua đường quan sát. Một mặt Điền Manh luôn ra sức hãm hại Ôn Thư, mặt khác lại trở thành chị em tốt với Kiều Tịnh, ngấm ngầm làm trò xấu, khiến cho Ôn Thư nghĩ rằng mọi việc đều do Kiều Tịnh gây ra. Cuối cùng Điền Manh cũng đạt được sự tín nhiệm của Ôn Thư, cô ta liền liên kết với Ôn Thư, tiêu diệt Kiều Tịnh.

Bởi vì nam chính coi trọng Kiều Tịnh, cốt truyện bắt đầu phát sinh biến động, hiện giờ mọi hận ý của Điền Manh với nữ chính đều chuyển lên người Kiều Tịnh, Điền Manh hận Kiều Tịnh đến nghiến răng nghiến lợi.

Kiều Tịnh đang trên đường đi đến bệnh viện, đã bị một đám người bắt đi.

Thủ đoạn của đám người này rất táo bạo, chờ Kiều Tịnh đi từ nơi khác trở về, trên đường đi đến bệnh viện thăm Thời Trần liền động thủ.

Bọn họ không dám động thủ ở bệnh viện Thẩm Luân đang điều trị, sau khi trói Kiều Tịnh lại liền ném cô lên xe, vội vàng chạy đi.

Kiều Tịnh bị đưa đến một quán bar trá hình. Vì đề phòng cô bỏ trốn, bọn chúng đã đánh thuốc mê cô, chờ cô tỉnh lại, phát hiện mình bị giam trong một căn phòng tối.

Cô cảm thấy tuyệt vọng, hai tay hai chân đều bị trói lại, ngay cả miệng cũng bị dán băng keo. Cũng may quần áo vẫn còn trên người, thân thể cũng không có gì không ổn.

Kiều Tịnh nghĩ, có lẽ mình sẽ phải chết ở nơi đây.

Bên ngoài vô cùng ầm ĩ, tiếng cười nói, âm nhạc ồn ào, còn có một vài âm thanh ái muội.

Cô điên cuồng giãy giụa, cổ tay không ngừng cọ xát với dây thừng, đến mức chảy máu, cô vẫn không từ bỏ.

Thậm chí cô còn đoán mò, ai lại hận mình như vậy, còn muốn gây bất lợi với mình. Hay là nhìn thấy Thẩm Luân không muốn che chở cho cô nữa, người nọ nhịn không được nữa liền ra tay với cô.

Hơn nữa lúc này, Kiều Tịnh đã từng nghĩ sẽ tìm đến cái chết, dù sao cô cũng không còn sống được bao lâu nữa.

Bên ngoài cửa vang lên một trận cười, ngay sau đó cánh cửa mở ra, đèn cũng mở lên, người nọ tháo miếng băng keo trên miệng cô ra, dùng tay bóp chặt miệng cô đổ rượu vào. Cô ra sức phản kháng, rượu đổ đầy mặt đất.

“Mẹ kiếp!”

Người đàn ông đầu trọc tát cô một cái.

Sắc mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt mang theo sự phẫn nộ hận không thể ra tay giết cái tên đàn ông kia.

Tên đầu trọc vuốt cằm cô: “Mẹ kiếp, nếu không phải vì mày khá xinh đẹp, thì lão tử đây đã dùng dao rạch mấy đường trên gương mặt mày rồi, để xem sau này mày còn làm minh tinh được nữa không. Loại hàng như mày, chúng tao đã không ít lần chơi qua, thành thực một chút, giữ lại chút sức lực, để một lúc nữa còn có sức rên rỉ.”

Tên đầu trọc vẻ mặt dâm tà cười to.

Trong miệng Kiều Tịnh còn vươn lại hương vị của rượu, sau khi người đàn ông kia rời đi, thân thể của cô bắt đầu nóng lên, cô nghi ngờ trong rượu đã bị bỏ thuốc.

Một lúc sau, thân thể nóng đến mức lý trí cũng dần trở nên mơ hồ.

Kiều Tịnh cuộn tròn nằm trên mặt đất, khó chịu vặn vẹo cơ thể.

Cô cảm thấy lần này mình xong đời rồi, thực sự xong đời rồi.

Nhưng mà, ngoài trừ sự phẫn nộ ban đầu còn có sự sợ hãi, cuối cùng ý thức dần dần mất đi. Đôi mắt trở nên mông lung, gương mặt đỏ bừng như màu máu, hai má ửng đỏ nhìn đặc biệt mê người.

Không biết trải qua bao lâu, cô hoàn toàn không còn tâm trí để ý bên ngoài xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết một lần nữa cửa phòng được mở ra, một mùi máu tanh cùng mùi bạc hà vị tươi mát của đàn ông xuất hiện.

Kiều Tịnh bị người kia bế lên, trong miệng người kia không ngừng ôn nhu kêu tên cô, nhưng cô không còn nghe rõ, trên mặt toàn là nước mắt, cánh tay như rắn quấn lấy người đàn ông trước mắt, hơi thở kiều mị, quả thực đang dụ người ta phạm tội.

“Chết tiệt!”

Khoé mắt Thẩm Luân đầy tàn bạo, lý trí bị dục vọng chi phối. Cửa phòng mở ra, trên mặt đất toàn là vết máu, Thẩm Luân bế Kiều Tịnh rời khỏi quán bar, lạnh mặt phân phó Vương Hiểu: “Đi điều tra.”