Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Chương 40: Âm thầm theo dõi




Edit: Tiểu Màn Thầu

Lý gia ở Thạch Nam trấn cũng là gia đình có chút tiếng tăm, Lý Tuấn Minh là con trai lớn trong nhà, có công việc cũng ổn định, anh ta có một trai một gái, cuộc sống mỗi ngày trôi qua khá mỹ mãn.

Buổi sáng mùng hai tết, trong lúc gia đình sum họp với nhau, đột nhiên anh ta nhận được điện thoại của cấp trên, muốn anh ta đi đến Kiều gia, âm thầm theo dõi cháu gái nhà Kiều gia đang làm gì.

Đây không phải bảo anh ta đảm nhiệm công việc paparazzi à!

Đối với cô gái nhỏ nhà Kiều gia này, lúc trước anh ta cũng nghe tin cô rời khỏi trấn đến thành phố học tập, hiện giờ tiền đồ vô lượng, cô chính là niềm kiêu hãnh của trấn trên.

“Cậu ngốc quá, cấp trên đã nói, nếu cậu làm tốt việc này thì sang năm cấp trên sẽ giao cho cậu thêm mấy công trình tu sửa đường lộ nữa.”

Công trình tu sữa đường, đây là một chuyện tốt nha!

Cuối cùng Lý Tuấn Minh không thể kháng cự được sự cám dỗ, anh ta lập tức đi đến Kiều gia. Bên trong hàng rào chắn bằng tre, bà nội Kiều ngồi ở trước cửa nhà.

Kiều Tịnh và một nam sinh cùng trấn ngồi cạnh nhau, bọn họ đang tập vẽ tranh.

“Bà cụ Kiều đang phơi nắng à!” Lý Tuấn Minh chắp tay sau lưng, cười ha hả bước vào.

Bà ngoại Kiều Tịnh mỉm cười gật đầu.

“Chào chú Lý.” Nam sinh trẻ tuổi tươi cười xán lạn, hai má ửng hồng. Cậu ta lặng lẽ đưa mắt nhìn đến Kiều Tịnh.

Kiều Tịnh cũng mỉm cười gọi một tiếng chú Lý. Lý Tuấn Minh âm thầm quan sát xung quanh, nhìn thấy Kiều Tịnh đang vẽ tranh, trong bức tranh là hình ảnh bà ngoại Kiều ngồi trước cửa nhà.

Lý Tuấn Minh lên tiếng khen ngợi: “Bức tranh thật đẹp, nét vẽ rất sống động.”

Nam sinh lên tiếng: “Đúng vậy, cháu đang dạy Kiều tiểu thư vẽ tranh.”

Gia đình nam sinh này là gia đình giàu có nhất ở trấn trên, cậu ta còn là sinh viên của một trường cao đẳng mỹ thuật, kỳ nghỉ tết theo người nhà trở về đây, trong lúc ngồi ở cánh đồng vẽ tranh đã bắt gặp Kiều Tịnh.

Nguyên thân lên thành phố học xong cao trung, sau đó đã bỏ học, trong một lần cơ duyên xảo hợp nguyên thân tham gia cuộc thi tuyển chọn nghệ sĩ, cuối cùng trở thành minh tinh. Đối với cuộc sống đại học hẳn là nguyên thân vẫn luôn ước ao trải nghiệm một lần.

Kiều Tịnh thầm nghĩ, nếu cô có thể vĩnh viễn ở lại thế giới này, về sau nếu có cơ hội cô muốn đi học tiếp. Học một chuyên ngành nào đó, còn có thể lấy được một tấm bằng tốt.

Tuy rằng có nhiều nữ minh tinh học lực thấp vẫn có thể đứng ở vị trí tuyến một, nhưng nhìn về thành tích học tập thì không mấy đẹp mắt, bình thường mà nói, các đại minh tinh thường lựa chọn quay về trường học tiếp để nâng cao thêm giá trị của bản thân, thậm chí có người còn học lên tiến sĩ.

Đây cũng chỉ là suy nghĩ vớ vẩn của cô mà thôi, cuối cùng sau khi hoàn thành xong cốt truyện cô đã GAME OVER.

“Nào, hai cháu cứ tiếp tục vẽ tranh đi, năm mới vui vẻ nha.” Lý Tuấn Minh rời đi, lập tức gọi điện thoại báo cáo tình hình ở đây cho cấp trên biết, tường thuật lại những gì mình đã nhìn thấy.

Sau vài phút, cấp trên bảo anh ta chụp vài tấm ảnh gửi qua.

Lý Tuấn Minh trốn ở một góc, chụp lại hình ảnh trong sân nhà, vội gửi cho cấp trên.

Chỉ vài phút sau, bên trong biệt thự Thẩm gia ở Đế Đô, Thẩm Luân mở điện thoại, nhìn những tấm ảnh chụp vừa gửi đến. Từ góc độ trong ảnh, Kiều Tịnh ngồi bên cạnh một chàng trai, cô còn cười nói vui vẻ với người ta, ánh mắt chàng trai vô cùng nhiệt tình và khát vọng.

“……”

Thẩm Luân xoa thái dương, đáy mắt lạnh như băng.

Anh tắt màn hình, ném điện thoại sang một bên, một mình đi ngoài vườn hút thuốc.

Bà nội Thẩm được người giúp việc đẩy đến phòng khách, nhìn thấy cháu trai đứng hút thuốc ở bên ngoài, bà bảo người giúp việc gọi Thẩm Luân vào nhà. Thẩm Luân yên lặng dập điếu thuốc, đứng bên ngoài một lúc để mùi thuốc lá tan đi mới vào nhà.

“Bà nghe cậu nhóc của Hàn gia nói, nha đầu Ôn Thư đã trở về, sao cháu vẫn mặt ủ mày ê thế này. Hiện giờ cháu đã tiếp quản Thẩm gia, trong lòng cũng biết chừng mực, nếu cháu muốn làm chuyện gì thì hãy làm đi. Hay cần bà lão già này vứt hết sỉ diện, đi tìm con bé kia có về cho cháu nhé.” Gương mặt bà nội đầy phúc hậu và khoan dung.

Thẩm Luân nhàn nhạt nói: “Bà đừng nghe cái tên kia nói bậy, tâm tư của cháu đã sớm không còn đặt trên người cô ta.”

Trong truyện, bà nội Thẩm luôn tôn trọng quyết định của cháu trai nhà mình, bởi vì Thẩm Luân thích nữ chính, bà nội Thẩm cũng dần dần tiếp nhận nữ chính.

Chỉ cần cháu trai vui vẻ, bà nội Thẩm sẽ thoả hiệp, bà không muốn lại phát sinh chuyện như bốn năm trước. Mấy năm nay Thẩm Luân không muốn trở về nhà, bà nội Thẩm đều hiểu rõ, vì anh không muốn nhìn thấy những trưởng bối trong nhà.

Tính tình Thẩm Luân thay đổi, về phần những trưởng bối năm đó cũng không còn có lá gan đối nghịch cùng anh. 

Bà nội Thẩm cũng đã già rồi, chỉ muốn một nhà hoà thuận sống cùng nhau, sớm ngày được bế cháu cố.

“Cháu hiểu rõ bản thân mình muốn gì, bà sống một mình ở Đế Đô phải giữ gìn sức khỏe. Hai ngày sau cháu phải quay về Ma Đô, còn rất nhiều công việc đang đợi cháu.”

Vẻ mặt bà nội Thẩm đầy lo lắng, chuyện gì gấp đến thế, mới trở về được mấy ngày đã muốn rời đi..

Lúc này Thẩm Luân đã lên lầu.

*

Mấy ngày qua, Kiều Tịnh trải qua cuộc sống yên bình cùng bà ngoại tại trấn Thạch Nam. Lúc này, Thời Trần lại gọi điện thoại đến, bảo công ty đã sắp xếp cho cô một hoạt động, muốn cô lập tức quay về tham gia chương trình mừng Tết Nguyên Tiêu của đài truyền hình.

Trong điện thoại, ngữ khí của Thời Trần khá rất kích động, còn bảo cô phải nắm bắt cơ hội lần này. Cúp điện thoại, Kiều Tịnh vẫn bình tĩnh như cũ.

Chương trình này được phát sóng trên kênh truyền hình Ma Đô, là một chương trình mừng tết nguyên tiêu khá nổi, mỗi năm đều mời một số minh tinh lưu lượng và tiểu thịt tươi tham gia.

Trước khi Kiều Tịnh trở về quê, có nghe qua công ty đã chọn nam thần mới nổi Thương Thiên Duệ và nữ thần Giang Nhã Nhã tham gia vào chương trình này.

Tuy rằng chương trình mừng tết nguyên tiêu không quy mô bằng chương trình mừng năm mới, nhưng cũng vô cùng náo nhiệt, xa hoa đến loá mắt.

Trong lòng Kiều Tịnh thấp thỏm. Nếu chương trình này mời cô tham gia sớm hơn hai tháng thì tốt biết bao, cô sẽ có thời gian tập luyện cho tiết mục.

Thời Trần nói cô chỉ cần hát song ca với Khương Hinh một bài tình ca, những việc khác không cần quá lo lắng.

Trước đó công ty đã chỉ định, Khương Hinh sẽ biểu diễn tiết mục đơn ca, nhưng bây giờ lại thêm Kiều Tịnh vào tiết mục này. Nguyên thân vốn xuất thân từ nhóm nhạc thần tượng, về phương diện ca hát và nhảy cơ bản không có vấn đề gì.

“Tịnh Tịnh, cháu phải trở về rồi sao?” Bà ngoại hỏi.

Kiều Tịnh gật đầu, trước khi đi hết cốt truyện, có thể kiếm tiền sao lại không kiếm, ai mà có thù với tiền.

Công ty đã cho cô cơ hội, hơn nữa Thẩm Luân cũng không so đo với cô nữa, hiện giờ bên cạnh anh đã có nữ chính, nhân sinh của anh cũng viên mãn.

“Cháu muốn đón bà đến Ma Đô ở một thời gian, mùa đông ở đây quá lạnh, nơi này điều kiện y tế quá lạc hậu, bà cũng đã lớn tuổi rồi, lần này cháu muốn dẫn bà đến Ma Đô kiểm tra sức khỏe tổng quát, tiện thể chăm sóc cho bà.”

Bà ngoại lắc đầu: “Cả đời bà đã sống ở đây, cũng quen với cuộc sống ở nông thôn. Lần trước đến đó thăm cháu, bà cảm thấy không thoải mái, vẫn là ở đây tốt hơn.”

Kiều Tịnh biết trước bà ngoại sẽ nói như vậy. Cô lại nói: “Hay là vậy đi, đợi cháu hoàn thành xong công việc, cháu sẽ đón bà lên thành phố đi kiểm tra sức khỏe nhé, nếu sức khỏe của bà không có gì bất thường, cháu sẽ đích thân đưa bà về trấn, có được không?”

“Bà biết cháu rất hiếu thuận, nếu cháu đã lo lắng cho bà như vậy, thì mau dẫn thằng nhóc tiểu Thẩm kia đến cho bà gặp mặt, đã hơn nửa năm rồi bà còn chưa được nhìn thấy người đấy.” Vẻ mặt bà ngoại buồn bã.

Kiều Tịnh nhấp môi nói: “Bà ngoại, chúng cháu đã chia tay.”

“Cái gì….” Bà ngoại kinh ngạc nói.

“Chuyện này không có gì lạ, bọn cháu hợp thì tiếp tục ở bên nhau, không hợp thì chia tay đó là chuyện thường tình. Hiện giờ cháu cũng không nghĩ đến việc quen người mới, cháu chỉ lo lắng cho sức khỏe của bà.” Kiều Tịnh mỉm cười thật xinh đẹp.

Bà ngoại gật đầu nói: “Sức khỏe của bà vẫn tốt, cháu không cần quá lo lắng. Nhưng cháu đó, thường xuyên đi đóng phim ở bên ngoài nhớ tự chăm sóc cho mình.”

Ngày hôm sau, Thời Trần đến trấn đón Kiều Tịnh. Hai người quay về Ma Đô, vì thời gian cấp bách Kiều Tịnh vội đi đến công ty báo một tiếng, sau đó đi đến đài truyền hình luyện tập tiết mục cho chương trình mừng tết nguyên tiêu.

Khi tới đài truyền hình, tổ tiết mục dẫn Kiều Tịnh đi gặp mặt Khương Hinh.

Khương Hinh thoáng nhìn Thời Trần đứng phía sau Kiều Tịnh, cười nói: “Kiều tiểu thư, ban tổ chức muốn chúng ta cùng nhau song ca một bài hát, đây là lời nhạc cô hãy đọc trước đi, đợi một lúc nữa chúng ta cùng nhau đi đến phòng luyện thanh tập hát.”

“Vâng, cảm ơn chị.” Kiều Tịnh tiếp nhận bài hát và tài liệu.

Lúc đi ngang qua Kiều Tịnh, Khương Hinh thấp giọng nói: “ Cô thật lợi hại đã chia tay mà người kia vẫn không thể quên được cô.”

“…….”

Đối với những lời nói này của Khương Hinh, hai tiếng sau Kiều Tịnh mới hiểu rõ Khương Hinh ám chỉ điều gì.

Dưới khán đài sân khấu rộng lớn, ngoại trừ nhân viên của đài truyền hình, còn có một người nữa.

Thẩm Luân mặc Tây trang được cắt may tỉ mỉ, ngũ quan anh tuấn, thần thái lạnh lùng, ngồi dười khán đài rộng lớn, trầm mặc nhìn thẳng sân khấu.

Kiều Tịnh và Khương Hinh sẽ song ca một bài tình ca, lời bài hát như một bài thơ. Vừa rồi Khương Hinh đã luyện hát khá lâu cổ họng có chút khó chịu, đã sớm rời sân khấu. Ánh đèn dịu dàng hướng về phía Kiều Tịnh, bên dưới sân khấu chỉ có một khán giả là Thẩm Luân.

Với hoàn cảnh này, giống như cô đang hát tình ca cho anh nghe.

Kiều Tịnh cảm giác mình vừa rơi xuống hố, âm nhạc vang lên cô thu hồi suy nghĩ, trực tiếp lơ đi người đang ngồi dưới sân khấu, vừa hát vừa nhảy, hoàn thành bài hát một cách xuất sắc. Một khi trước sân khấu và máy quay, cô phải thể hiện thật tốt cốt cách của một nghệ sĩ.

Trình diễn xong, nhân viên của tổ tiết mục đến gọi Kiều Tịnh. Người đó bảo phần trình diễn của cô vẫn có chút vấn đề, cần phải thay đổi vài động tác, muốn cô đi đến gặp đạo diễn Thất.

Kiều Tịnh muốn Khương Hinh đi cùng mình, nhưng Khương Hinh liếc mắt nhìn nhân viên tổ tiết mục, vội tìm cớ: “Tôi có chút không khỏe, nếu đạo diễn đã gọi cô, cô nên đi đến đó.”

Trong lòng Kiều Tịnh đã sớm có chút nghi ngờ, lúc này Khương Hinh lại tìm cớ từ chối, cô càng thêm đề phòng.

“Vậy em chờ chị khỏe lại, chúng ta cùng nhau đi đến đó, phần trình diễn này cũng đâu chỉ có mỗi mình em, có phải không?” Đôi mắt cô sáng ngời nhìn về phía nhân viên công tác.

Sau đó, Kiều Tịnh nhìn thấy trong ánh mắt người hiện lên sự sợ hãi và do dự.

Ánh mắt Kiều Tịnh trở nên lạnh lùng, nhân viên công tác do dự mà lắc đầu. Người nọ cũng không thể trói cô lại áp giải đến đó, hơn nữa lúc nào cô cũng đi sát bên cạnh Khương Hinh, ngay cả đi toilet cũng phải đi cùng nhau.

Làm hại Khương Hinh nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ, Khương Hinh còn cho rằng mình có điểm gì đặc biệt làm cho Kiều Tịnh si mê như vậy.

Khương Hình cũng không hoài nghi việc Kiều Tịnh hành động như vậy, chỉ vì tránh né Thẩm Luân. Nếu đứng theo góc độ của người ngoài cuộc, Kiều Tịnh có thể leo lên giường của Thẩm thiếu chính là một bước lên mây.

Kiều Tịnh chỉ muốn làm đúng theo cốt truyện, không nghĩ đến việc một bước lên mây, cô còn muốn mau chóng hạ màn. Cho nên cô tình nguyện để Khương Hinh hiểu lầm.

Lần thứ hai diễn tập, đạo diễn bảo Kiều Tịnh ở lại tập thêm, Khương Hinh ý vị thâm trường rời đi trước, còn liếc nhìn Kiều Tịnh một cái.

Trên sân khấu, chỉ còn một mình Kiều Tịnh. Quả thực giọng hát của Kiều Tịnh không thể so với Khương Hinh, nhưng không quá khó nghe.

“Em yêu anh, anh chính là ngôi sao sáng trên bầu trời kia,

Em yêu anh, anh chính là ánh trăng của lòng em….”

Không biết có phải gặp ảo giác hay không, Kiều Tịnh luôn có cảm giác Thẩm Luân đang ngồi dưới khán đài chăm chú nhìn mình, vẻ mặt anh còn rất hưởng thụ.

Thẩm Luân nghiêng đầu, nói gì đó với đạo diễn. Đạo diễn lập tức bảo tổ âm thanh tắt nhạc: “Kiều tiểu thư, cô hãy hát lại một lần nữa đi.”

Kiều Tịnh nhấp môi, nắm chặt micro tức đến đỏ mặt. Bây giờ cô đã hiểu, Thẩm Luân cố tình chỉnh mình.

Dưới sân khấu, Thẩm Luân hứng chí híp mắt lại, âm thầm quan sát cô.

Kiều Tịnh khoác một cái áo dạ bên ngoài, bên trong là áo sơ mi phối cùng váy ngắn, phần trước ngực nhô cao, quả thực rất biết câu dẫn người khác. Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp đứng trên sân khấu, môi hồng răng trắng, đẹp đến hoa mắt.

Trong lòng Thẩm Luân chợt ngứa ngáy, nhất là khi cô nhẹ nhàng hát lên câu em yêu anh, Thẩm Luân thoả mãn mỉm cười.