Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Chương 23: Anh động lòng




Edit: Tiểu Màn Thầu

Thẩm Luân vẫn không thay đổi sắc mặt, bộ dạng bình tĩnh như cũ, dường như việc này không làm ảnh hưởng đến khẩu vị của anh. Ánh mắt Ôn Thư khá vi diệu, trong lòng có chút thương hại cho Kiều Tịnh.

Thẩm Luân lười biếng ừ một tiếng, liếc mắt nhìn Ôn Thư đang đứng cạnh Đường Minh Thiên, lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.

Thật không thể hiểu nổi, do tính tình Thẩm tổng cao ngạo, hay đúng như lời đồn đãi anh không gần nữ sắc.

Ánh mắt Kiều Tịnh chạm với ánh mắt của Ôn Thư, cô lập tức trầm mặc lặng lẽ nhìn về nơi khác, sau đó âm thầm quan sát Thẩm Luân, tỏ vẽ buồn bã tiếp tục uống canh.

Trong hoàn cảnh như thế này, Thẩm Luân còn chưa lên tiếng, thì không tới phiên cô nói chuyện. Hơn nữa cô nhận ra, cô gái này chính là nữ chính.

Bởi vì khi nhìn thấy Ôn Thư, Kiều Tịnh có cảm giác như nhìn thấy chính mình ở trong gương, nhưng chờ đến lúc cô cẩn thận quan sát kỹ, thì cảm thấy không giống lắm, chỉ giống đôi mắt mà thôi, về phần khí chất thì hoàn toàn không giống nhau.

Vẻ mặt Đường Minh Thiên hiện lên sự xấu hổ, nhưng anh ta không có ý định rời đi. Anh ta không ngờ tới, muốn dẫn một em gái nhỏ đi ăn một bữa cơm, lại có thể chạm mặt người mà anh ta luôn tìm mọi cách để gặp mặt đó chính là Thẩm Luân, đây chính là ý trời.

“Thẩm tổng, vài ngày trước tôi muốn hẹn gặp anh, nhưng đều bị trợ lý của anh từ chối, nếu có thời gian rảnh, anh có thể nể mặt tôi một chút, cho tôi một cuộc hẹn, chúng ta ra ngoài chơi một chuyến được không?”

Thẩm Luân cười lạnh. Kiều Tịnh thiếu chút nữa tức cười đến chết.

Cái tên Đường Minh Thiên này thật là không hiểu chuyện gì cả, anh ta mang theo ánh trăng sáng của Thẩm thiếu nhà chúng ta nghênh ngang tiến đến đây, dựa vào tính tình thất thường xuất phát từ trong xương tủy của Thẩm Luân, có lẽ lúc này Thẩm Luân đã ném một chai rượu về phía Đường Minh Thiên.

Nhưng Thẩm Luân lại giơ tay, ôn nhu lau khoé môi của Kiều Tịnh, ánh mắt si mê dường như có thể khiến người khác chết chìm trong đó, anh nói: “Đừng cử động, ăn cơm cũng không cẩn thận chút nào?”

Anh hạ mình lau vết bẩn bên khoé môi cho cô. Cô mặc cho anh tuỳ ý dùng ngón tay thô ráp cọ lên khoé môi non mềm của mình, mỉm cười: “Anh tốt với em quá.”

Thẩm Luân muốn khoe ân ái để nữ chính phải tức giận, Kiều Tịnh cũng vui vẻ phối hợp, tốt nhất với hành động này có thể kích thích nữ chính lập tức muốn quay trở về bên nam chính ngay.

Giọng nói của cô ngọt ngào, mang theo vài phần nũng nịu của thiếu nữ, chọc thẳng vào nội tâm của người đàn ông.

Đường Minh Thiên nghe thấy thế, trong lòng chợt xuất hiện một trận tê dại, thầm nói Thẩm tổng thật có phúc.

Thẩm Luân vuốt mặt cô, đôi mắt hơi u ám.

Con mẹ nó cảm xúc thật là tuyệt!

Trong bốn người, chỉ có sắc mặt Ôn Thư thay đổi nhanh nhất. Hai má cô ta phồng ra, da đầu tê dại, khuôn mặt hết xanh rồi lại trắng.

Vốn dĩ cô ta không muốn dùng bữa cơm này với Đường Minh Thiên, nhưng Đường Minh Thiên là ông chủ của cô ta, cho nên cô ta không thể từ chối.

Trong lòng Ôn Thư cực kỳ khó chịu, ánh mắt hiện lên sự mất mát, chăm chú nhìn Thẩm Luân, khuôn mặt trở nên nhợt nhạt lên tiếng xin lỗi với Đường Minh Thiên: “Đường tổng, thực xin lỗi, tôi có chút không khỏe, xin phép về trước.”

Kiều Tịnh rũ mắt, cô nhìn thấu tâm tư của nữ chính. Trước đó nữ chính đã cầm tiền của Thẩm gia, lựa chọn rời đi, nhưng nữ chính vẫn không thể quên được Thẩm Luân, trong bốn năm qua bản thân luôn chịu sự giày vò. Nhưng nữ chính không dám quay về nước, vì sợ khi quay trở về người của Thẩm gia lại tìm đến gây phiền toái.

Nguyên thân không bị người của Thẩm gia tìm đến, tất cả là vì hiện giờ Thẩm Luân chính là người nằm quyền ở Thẩm gia.

Bốn năm trước sau khi anh bị nữ chính phản bội, anh nên trở thành một con người tàn nhẫn, nội tâm cũng trở nên biến thái, dựa vào quyền lực đối phó những người từng gây khó dễ với anh, hiện giờ ở Thẩm gia không một ai dám đối nghịch với anh, làm như vậy cũng giống như tự mình tìm con đường chết.

Không sai, thực sự chính là tự tìm đường chết. Bất thình lình Kiều Tịnh chạm phải chén canh nóng, làm nước canh trúng vào tay mình.

Cô che tay lại đau đớn hô lên một tiếng.

“Có sao không?”

Thẩm Luân trầm mặc, đôi mắt nhìn chằm chằm vết đỏ trên mu bàn tay của Kiều Tịnh, hơi nhíu mày.

Anh đưa lưng về phía hai người kia, Ôn Thư chuẩn bị rời đi, nghe thấy giọng nói ôn nhu đó, không biết trong lòng dường như bị thứ gì đó đâm vào.

Thân thể không còn sức lực giống như đứng giữa mưa giông, lập tức va vào người phục vụ nhà hàng đang cầm chai rượu, chai rượu rơi xuống đất bể nát.

Mắt thấy quản lý nhà hàng sắp bước đến, Đường Minh Thiên sợ lại gây thêm phiền phức, vội chạy đến quầy thu ngân, nói anh ta sẽ bồi thường.

Đường Minh Thiên đi đến giúp Ôn Thư. Cô ta cắn chặt môi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Luân.

Lúc này, Thẩm Luân kéo Kiều Tịnh lại gần mình, khẽ nhíu mày, sắc mặt rất kém xoa tay cho cô. Mu bàn tay trắng mịn của thiếu nữ, bị anh xoa đến ửng đỏ.

Tay Kiều Tịnh bị Thẩm Luân siết đến phát đau, hận không thể tát Thẩm Luân mấy bạt tay!

Ôn Thư cảm thấy không cam lòng. Cô ta cho rằng Thẩm Luân cố ý chọc tức mình, cho nên mới tìm một cô gái có dáng vẻ giống thời sinh viên của mình để làm bạn gái.

Ôn Thư hiểu rõ Thẩm Luân, anh sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, từ nhỏ sống trong nhung lụa, nhưng không ai biết nội tâm của anh rất u ám, cách thức anh quan tâm người khác cũng không giống như người bình thường. Anh càng hành động tàn bạo, trong mắt anh không bao giờ thể hiện sự quan tâm.

Ôn Thư không dám nhìn quá lâu, sợ nhìn thấy trong mắt của Thẩm Luân chỉ xem cô ta như một món đồ chơi. Cô ta hoảng sợ rời khỏi nhà hàng.

Đường Minh Thiên thấy sắc mặt Thẩm Luân không tốt nào dám ở lại, tuy rằng việc tạo thiện cảm rất quan trọng, nhưng cái mạng nhỏ này vẫn quan trọng hơn! Anh ta lập tức đuổi theo Ôn Thư.

Kiều Tịnh nhìn về phía cửa, rũ mắt cân nhắc. Vừa rồi cô cố ý va chạm vào chén canh, cũng chú ý khi Thẩm Luân xoa tay cho cô, cô khẳng định cơ thể của Ôn Thư cứng đờ một lúc.

Ồ, hiện giờ nữ chính đã không chịu đựng được nữa rồi, ngày nam nữ chính trở về bên nhau đã không còn xa. Kiều Tịnh thu tay lại, bình thản nhìn người ngồi đối diện.

Thẩm Luân ngước mắt nhìn cô, anh có chút không hiểu con người cô. Cong môi, không chút để ý: “Không đau nữa à?”

Kiều Tịnh lắc đầu: “Không đau nữa.”

Chén canh không phải quá nóng, sớm đã không còn cảm giác gì. Cô cũng không rảnh việc như vậy, vừa rồi chỉ vì muốn xem thử phản ứng của nữ chính mà thôi.

Hiện giờ đã đạt được mục đích, cô không muốn tiếp tục để Thẩm Luận chạm vào tay của mình, thậm chí cô còn dùng khăn ướt lau sạch.

Động tác nhỏ này, đã bị Thẩm Luân tinh ý phát hiện. Anh trầm mặc, đôi mắt càng trở nên u ám.

Dùng bữa xong, đưa Kiều Tịnh trở về chung cư, Thẩm Luân một mình đi đến hội sở tư nhân. Nửa đêm, Kiều Tịnh nghe thấy phòng khách có tiếng động, ý nghĩ đầu tiên là có trộm, nhưng cô sớm đã thu lại vẻ mặt phiền lòng,  mở đèn lên, mang dép lê bước ra phòng khách.

Hai tay cô ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống gã ma men Thẩm Luân đang nằm trên sô pha.

Lúc này, Thẩm Luân mở đôi mắt ngọc sắc bén lên.

Kiều Tịnh hoảng sợ, tay lập tức siết chặt thân thể. Cô đang mặc áo ngủ hoạt hình, phía trước ngực là một hình chú heo nhỏ.

Thẩm Luân ngồi dậy, xoa huyệt Thái Dương, trầm thấp nói: “Đến đây.”

Kiều Tịnh vừa bước qua, đã bị anh bắt lấy ôm vào trong lồng ngực, bên ngoài cửa sổ ánh bình minh sắp ló dạng. Ngửi được trên người anh có mùi thuốc là và mùi rượu, cô lại nhíu mày, anh cả đêm không về nhà ngủ mà đến quán bar chơi sao?

Có lẽ nam chính nhìn thấy nữ chính đã trở về, trong lòng buồn phiền muốn dùng rượu giải sầu đây mà.

Đáng tiếc, cái áo ngủ trên người cô không nghe lời lắm.

“Trốn cái gì?”

Khuôn mặt Thẩm Luân cọ nhẹ vào cổ cô.

“Chán ghét anh à?”

Thẩm Luân quay mặt Kiều Tịnh lại, có chút hung dữ hỏi.

Kiều Tịnh bị anh dọa sợ không nhẹ. Khoé mắt anh đỏ bừng, nhìn thật tàn ác còn liên tục cười lạnh.

“Không, không có.” Giọng nói cô nghẹn ngào.

Tuy rằng Kiều Tịnh rất chán ghét nam chính, nhưng không chịu đựng được sự hung bạo của anh, anh so với sói càng dữ tợn hơn!

Đôi mắt Thẩm Luân thanh lãnh, mang theo ý cười giả dối đánh giá cô. Muốn nhìn xem lời nói của cô là thật hay là giả.

Sau đó, anh bật cười, dùng sức siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Tịnh. Anh uống không ít rượu, suốt cả đêm cùng đám phú nhị đại uống rượu chơi đùa, nhưng những người phụ nữ phóng túng trong quán bar không làm anh cảm thấy hứng thú.

Trong lúc anh ôm Kiều Tịnh, ngửi được mùi hương tươi mát của thiếu nữ. Nhìn thấy cái áo ngủ ấu trĩ của cô, anh không khỏi muốn bật cười.

Nhưng mà, anh lại không kiềm chế được dục vọng trong cơ thể mình. Kiều Tịnh mẫn cảm phát hiện ra bên dưới chân cô đó thứ gì đó nhô lên, nhất thời liền hoảng sợ.

Cô hiểu rõ Thẩm Luân, đối với phản ứng này của anh quả thực không được ổn lắm. Trước kia Thẩm Luân chỉ chú ý đến một mình Ôn Thư, ngoại trừ nữ chính có dáng vẻ xinh đẹp, bản tính lại đơn thuần không biết giả vờ, cho nên trong mắt anh không chứa được nửa hạt cát.

Kiều Tịnh xác định mình không thể thay thế ánh trăng sáng kia, cô chỉ là con chuột nhỏ bé đứng giữa nam nữ chính mà thôi.

Hơn nữa Thẩm Luân có dục vọng quá lớn, không bao giờ thương tiếc một người nhỏ bé như cô, mà cô cũng không phải là nữ chính.

“Thẩm Luân, anh đi tắm rồi hãy lên giường ngủ một giấc nhé?” Giọng nói ôn nhu của cô vang lên, mang theo sự chỉ dẫn.

Tắm nước lạnh vào sẽ khiến con người ta thanh tĩnh hơn.

“Anh sẽ nằm ở đây.” Thẩm Luân nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai cô.

Kiều Tịnh mím môi.

Ông chú muốn nằm thì nằm đi, nhưng trước tiên làm ơn buông tôi ra có được không?

Cuối cùng, Thẩm Luân nằm ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách. Kiều Tịnh đắp cho anh một tấm chăn mỏng, tuy rằng cô chán ghét nam chính, nhưng nếu để anh chịu ủy khuất, kết quả vẫn là bản thân mình chịu tội. Vì vậy cố gắng để không xảy ra chuyện gì là tốt nhất.

Kiều Tịnh quay về phòng ngủ, khoá trái cửa, cởi áo ngủ trên người ra, thay một bộ quần áo mới trong ngăn tủ.

Sáng sớm hôm sau, cô muốn đi đến công ty giải trí Hoa Hạ tìm Trần Thiến. Không đợi cô chuẩn bị xong bữa sáng, đã có người đến tìm.

Ngoài cửa, khuôn mặt Lam Ngọc Như lạnh băng, nhìn vào bên trong, nói thẳng vào vấn đề: “Thẩm Luân đâu?”

Đôi mắt Kiều Tịnh loé sáng, vì sao cô ta lại có bộ dạng giận dữ như vậy?

“Anh ấy vẫn còn đang ngủ.” Trên mặt Kiều Tịnh mang theo ý cười ôn hoà.

Lam Ngọc Như vẻ mặt phức tạp nhìn cô, bỏ lại một câu “Quản anh ta cho tốt” liền rời đi.

Ánh mắt Kiều Tịnh lấp lánh, thầm nói không những tôi không quản tốt, tôi còn hy vọng đám người các người mau cút nhanh đi, tự chơi một mình đi!

Kiều Tịnh trở về phòng bếp làm tiếp bữa sáng, Thẩm Luân đã tỉnh dậy.

Ngồi ở sô pha, vỗ nhẹ mặt mình, đứng dậy, cái gì cũng không nói liền muốn rời đi. Chỉ là trước khi rời đi, anh nghiêng người, thuận miệng hỏi một câu: “Đã tìm được người đại diện mới chưa?”

Kiều Tịnh đưa lưng về phía anh dùng bữa sáng, nghe vậy, nhẹ nhàng trả lời một tiếng, mỉm cười quay đầu lại: “Đã tìm được, em cảm thấy người đó khá ổn.”

Thẩm Luân tuỳ ý gật đầu một cái. Vương tiên sinh đã báo lại việc này với anh, nếu Kiều Tịnh thích thì cứ tuỳ theo ý cô.

“Đúng rồi, vừa rồi có một cô gái đến đây tìm anh, nhìn rất quen mắt, dường nhừ là bà chủ xinh đẹp của nhà hàng lần trước, nói chuyện có chút kỳ quái.” Kiều Tịnh thuận miệng nhắc đến, muốn làm cho Thẩm Luân bực bội.

Bước chân Thẩm Luân chợt dừng lại, cười nói: “Đừng để ý cô ta, hãy nhớ rõ thân phận của em.”

Đêm qua, Ôn Thư gọi điện thoại cho anh. Không biết vì sao, anh cảm thấy có chút phiền lòng, không muốn nghe Ôn Thư nói chuyện liền cúp máy.

Nghe vậy, ánh mắt Kiều Tịnh loé lên. Cô và nữ chính sống chết đã định. Cô cũng không nghĩ đến việc trốn tránh, chỉ là nhanh như thế đã đến rồi sao.

Người đón Kiều Tịnh đến công ty là một tài xế mới, đứng bên ngoài xe, một chàng trai mặc bộ tây trang tươm tất, quần áo rất vừa người, nhìn rất lịch sự, nếu nhìn thoáng qua sẽ phát hiện trên mặt người đó có chút mất tự nhiên và câu nệ.

Đôi mắt Kiều Tịnh sáng ngời, thầm nói hiệu suất làm việc của Thẩm Luân nhanh thật, chuyện này làm tốt lắm.

Thời Trần đứng ngoài cửa xe, cung kính nói: “Kiều tiểu thư, tôi đến đây đón cô đến công ty.”

Thoạt nhìn anh ta rất khẩn trương, ngày đầu tiên đảm nhận chức vụ người đại diện, lại dẫn dắt một nghệ sĩ tiềm năng như Kiều Tịnh.

Trong ánh mắt Thời Trần ẩn chút kích động. Nhưng anh ta không hiểu rõ về con người của Kiều Tịnh, sợ lại đắc tội với cô, cho nên làm việc gì cũng rất cẩn thận.

“Thời Trần đúng không? Em tên là Kiều Tịnh, cũng không phải là người nổi tiếng gì, chỉ là một tiểu thần tượng tuyến ba mới ra mắt được một năm mà thôi. Từ hôm nay trở đi anh chính là người đại diện của em, chúng ta cùng đi trên một chiếc thuyền, đồng hội đồng thuyền, cùng sinh cùng tử, có được không?”

Cô gái nhỏ với đôi mắt sáng ngời, lời nói nhẹ nhàng. Khi cô nói ra những lời đó, còn mang theo sự nghiên túc.

Thời Trần nghe xong nhiệt huyết sôi trào, theo bản năng liền gật đầu. Khoé mắt anh ta có chút cay cay, cắn chặt môi, sau đó nhả ra một từ mang theo sự kích động cùng nhiệt huyết: “Được!”

—————