Phương Mãn hai ba phát lột cái áo ướt sũng trên người, vừa định tròng cái áo yêu thương mẹ gã chuẩn bị, Khổng Khuyết đột nhiên hô: “Đợi đã.”
Phương Mãn: “…?”
Khổng Khuyết rút mấy tờ khăn giấy rồi dán từng tờ lên người Phương Mãn, nói đến là trong sáng: “Người còn ướt này, em lau khô cho anh.”
Bàn tay Khổng Khuyết rất trắng, nhưng các khớp lại có màu hồng. Hắn xòe ngón tay lau những giọt nước trên người Phương Mãn, chăm chăm lau vào chỗ mà nếu-tả-sẽ-bị-web-xanh-khóa-mõm, và cơ ngực mà Phương Mãn khó khăn lắm mới luyện được ra.
Phương Mãn: “… Stop, lau gì đỏ cả da người ta thế. Đừng tưởng anh không biết cưng có ý đồ khác nhá.”
Sau khi thịt mềm chuyển hóa thành cơ ngực, Khổng Khuyết luôn cảm thấy như có gì đó cũng trôi theo mỡ.
Hắn mỉm cười nói: “Giờ em không quan tâm anh béo lên nữa rồi, em có thể chấp nhận anh 150 cân.”
“…???” Phương Mãn hất phăng móng vuốt của Khổng Khuyết: “Đệt, đây đếu chấp nhận được, đây có giới hạn đấy nhé!”
“Giới hạn của anh là bao nhiêu cân?”
“Hay lắm ranh con, giờ lại bắt anh mày béo lại.” Phương Mãn tròng áo, thở phì phò: “Lúc trước đứa nào hung ác nhốt anh lại bắt giảm cân? Bắt anh mày phải gặm ngô mấy ngày trời!”
Khổng Khuyết cười nói: “Ai?”
“Mày chứ còn ai vào đây nữa!” Phương Mãn suýt cạn lời, “Nghĩ kỹ xem, phải mày không?!”
Khổng Khuyết nghiêm túc nhớ lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Phương Mãn nằm yếu ớt trên giường, còn mình thì ghé vào người Phương Mãn định nhét bắp ngô vào đít.
“Em chỉ nhớ là anh kêu em nhét ngô vào người.” Khổng Khuyết nở nụ cười biến thái nhưng lịch sự, háo hức muốn thử: “Thú vị lắm. Thế em có nhét không?”
Phương Mãn: “… Không, nhưng anh sẽ không bao giờ chơi bắp play với em đâu. À nữa, xin lỗi anh đi, anh chưa quên mối hận này đâu!”
“Xin lỗi.” Khổng Khuyết cởi hai cúc áo sơ mi, cười hỏi: “Thế xe chấn thì sao?”
Phương Mãn chồm người qua cởi cúc áo sơ mi Khổng Khuyết, gãi cằm hắn, trầm giọng nói: “Cởi.”
Khổng Khuyết chợt ngừng thở, sau đấy biến thơm phức, cởi áo sơ mi, chúi đầu về phía Phương Mãn.
Phương Mãn giống như tay thợ săn sắp sửa thu lưới, mở rộng cổ áo đặt sẵn vào đầu Khổng Khuyết rồi chùm qua người hắn, không mất mấy giây đã tròng được áo vào cho Khổng Khuyết.
Mùi thúi lập tức ào đến, Khổng Khuyết mặc áo cộc khô ngồi ở ghế phụ mà bốc mùi suốt cả đường về nhà Phương Mãn.
Phương Mãn vỗ vai Khổng Khuyết: “Về nhà với anh nhé.”
Khổng Khuyết cười nói: “Em về khách sạn.”
Phương Mãn nhìn Khổng Khuyết chòng chọc, dụ dỗ: “Một bông hoa?”
Khổng Khuyết: “… Hửm?”
Khổng Khuyết nở một nụ cười cao thâm khó lường như đang bàn chuyện kinh doanh, song mùi trên người lại bỗng thay đổi một cách khó hiểu.
Phương Mãn cười bảo: “Hai bông?”
Khổng Khuyết chậm rãi gật đầu, lập tức bán đứng nguyên tắc của chủ tịch bá đạo bạc tỷ chỉ vì hai bông hoa ảo: “Được.”
Hai người che ô vào nhà, vừa mới hé cửa, Lươn Văn Chó đã xồ ra chống chân đòi ôm Phương Mãn, ư ử tủi thân.
“Sao thế Lươn Văn Chó, làm nũng gì đấy?”
Chu Văn Nhã khoác áo khoác đi ra, nói với vẻ bất lực, “Lươn Văn Chó muốn đi chơi.”
Phương Mãn xoa đầu chó, cười bảo: “Nó thích ra ngoài tắm mưa lắm, cho mát. Không sao, cứ kệ nó tí là khắc thôi.”
Thấy Phương Mãn kệ mình, Lươn Văn Chó lập tức quay sang nhìn Khổng Khuyết với ánh mắt mong đợi, nhưng không dám kì kèo hắn nên chỉ dám nằm ngửa dưới chân Khổng Khuyết, để lộ cái bụng phệ, ngoan ngoãn thè lưỡi thở với Khổng Khuyết.
Lươn Văn Chó: “Ư ử ư ử… gâu…”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn kéo tay Khổng Khuyết: “Về phòng anh thay quần áo.”
Khổng Khuyết gật đầu xin phép Chu Văn Nhã: “Cô Chu, cháu sang phòng Phương Mãn.”
Chu Văn Nhã cười hiền từ: “Gọi cô thôi con, cô đi bổ dưa hấu cho hai đứa.”
Tính dâm của Khổng Khuyết hoàn toàn bị Chu Văn Nhã áp chế, sau khi về phòng, Phương Mãn bảo hay là tắm cùng nhau, song Khổng Khuyết lại từ chối khéo.
Khổng Khuyết không muốn tái diễn như sự việc tét mông lúc sáng, huống chi Chu Văn Nhã bổ dưa hấu cho họ ăn, hắn không muốn bà phải đợi mình, như vậy là mất lịch sự.
“Không tiện thật. Nếu tắm cùng anh em sẽ không nhịn được.”
Phương Mãn hết sức sửng sốt: “Đù má lúc cho dê thì lại trong sáng thế? Vừa mới đòi xe chấn dứt mồm trong xe còn gì?!”
Khổng Khuyết mỉm cười, nói: “Nếu giờ anh chịu lên xe với em, em sẽ dê cho anh xem.”
Phương Mãn: “… Đệt.”
Phương Mãn đi tắm với vẻ mặt cáu kỉnh, gã không hiểu sao Khổng Khuyết đứng trước mặt mẹ gã lại ngoan hiền thế, mà ở trước mặt gã là con dê cụ nghìn năm có một!
Phương Mãn thay đổi hướng nghĩ, thấy giờ Khổng Khuyết mà rớt hết liêm sỉ mới là không ổn ý, thái độ như này là oke rồi.
Cơ mà, tại sao lại thế?
Phương Mãn tắt nước, đột nhiên thấy khó chịu. Có lẽ chính Khổng Khuyết cũng không nhận rằng mình muốn có mẹ, và hắn hy vọng nhận được sự đồng ý của mẹ hắn, nên mới chuyển hết sự kỳ vọng ấy sang cho Chu Văn Nhã.
Phương Mãn hít sâu một hơi, vặn nước vốc lên mặt cho đến khi bình tĩnh lại mới xỏ dép lê ra ngoài.
Đi ra không thấy Khổng Khuyết đâu, gã xuống tầng thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của Chu Văn Nhã: “Tiểu Khuyết, cô cắt thành miếng nhỏ cho con dễ ăn nhé?”
“Vâng. Cảm ơn… cô.”
Lươn Văn Chó: “À hú ~”
Trong phòng khách có một cửa sổ full kính rất lớn, Gió thổi vào từ cửa sổ, mang theo hơi lạnh của mưa và hương thơm thanh mát của cỏ cây hoa lá. Lươn Văn Chó bị cột vào góc bàn, chốc chốc nhìn dưa hấu, chốc lại ngoái ra cửa, chẳng biết là vẫn muốn ra ngoài chơi hay muốn ăn dưa nữa.
Khổng Khuyết mặc áo cộc và quần đùi, ngồi trên băng ghế dài, cầm nửa quả dưa hấu và lấy tăm đâm ăn.
Phương Mãn cười khẽ, loẹt quẹt đến bên cạnh Chu Văn Nhã: “Con cũng muốn!”
Chu Văn Nhã đưa nửa quả còn lại cho Phương Mãn: “Tự lấy thìa xúc đi.”
Phương Mãn: “Còn mẹ thì sao?”
Chu Văn Nhã: “Mẹ với Lươn Văn Chó uống nước dưa hấu.”
Phương Mãn cười: “Đời sống Lươn Văn Chó cao ghê!”
“Thế uống không, mẹ ép cho?”
Phương Mãn vội bảo vệ miếng dưa hấu của mình: “Ứ ừ, con muốn xúc cơ.”
Chu Văn Nhã xoa đầu Phương Mãn, vào bếp xay nước trái cây. Bà định xay hai cốc sữa lắc bơ và dưa hấu, cốc của Lươn Văn Chó còn phải cho thêm sữa chua, sau đó nướng một đĩa cánh gà làm đồ ăn nhẹ cho Phương Mãn và Khổng Khuyết.
Phương Mãn giơ chân, lấy đầu ngón chân chọt Khổng Khuyết, bảo: “Em không tắm à?”
Khổng Khuyết đáp: “Ừ, lát về khách sạn tắm sau.”
Phương Mãn đào một miếng dưa hấu to rồi bỏ tọt vào miệng: “Anh thích chén dưa hấu như này nhất, ăn xong còn lấy vỏ dưa nghịch.”
Khổng Khuyết đẩy kính, hỏi: “Nghịch như nào?”
“Như hồi Lươn Văn Chó còn nhỏ là anh đào hai cái lỗ trên vỏ dưa rồi cho Lươn Văn Chó vào treo lên cây làm xích đu cho nó. Giờ gần 60 cân rồi có đu bằng niềm tin và hy vọng.”
Khổng Khuyết suy nghĩ: “Anh có thể sử dụng bí ngô khổng lồ thay cho dưa hấu.”
Phương Mãn cười phá lên: “Cảm ơn ý tưởng của sếp thay Lươn Văn Chó nhớ.”
Phương Mãn ăn dưa hấu với tốc độ bàn thờ, chả mấy nửa quả dưa chỉ còn cái vỏ rỗng. Khổng Khuyết thì khác, dạ dày nhỏ nên tốc độ ăn càng lúc càng chậm. Phương Mãn bèn hỏi: “Ăn được nữa không? Không thì bỏ đấy.”
Khổng Khuyết thật sự không ăn được nữa, nhìn vào bếp, nói nhỏ: “Nhưng mẹ anh cắt cho em.”
“Thế đổi với anh.” Phương Mãn đổi vỏ dưa hấu trong tay cho Khổng Khuyết, cầm lấy nửa quả dưa trong tay Khổng Khuyết rồi lại bắt đầu đào, vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói: “Vỏ dưa hấu còn chơi được kiểu nữa cơ, hồi nhỏ anh với bố hay chơi lắm.”
“Là gì?”
Phương Mãn ăn sạch dưa hấu, đổ nước ép từ vỏ dưa vào thùng rác, ra vẻ thần bí: “Chúi đầu vào đây.”
Khổng Khuyết không đọc suy nghĩ của Phương Mãn mà ngoan ngoãn chúi đầu đến.
Hây da!
Phương Mãn trở tay, lật ngược nửa qua dưa úp lên đầu Khổng Khuyết.
Thứ nước lạ chảy vào cổ, Khổng Khuyết lập tức biến khắm: “?????”
Phương Mãn phá lên cười khoái chí, lấy một miếng vỏ dưa khác đội lên đầu mình, hớn hở hô: “Khuyết er! Bọn mình chơi bắn súng sơn đê!”
Khổng Khuyết: “…”