*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vấn đề duy nhất là Phương Mãn không thể ngửi nổi mùi của Khổng Khuyết. Nếu phải ở chung với hắn khả năng gã sẽ một là ngất hai là nôn.
Làm sếp tổng bá đạo nổi giận, khả năng gã sẽ chỉ còn một chân.
Phương Mãn lật qua lật lại nhìn danh thiếp của Lý Bí, trên đó có in số điện thoại và mã QR WeChat của Lý Bí.
Phương Mãn lưu số điện thoại và quét WeChat để kết bạn, khoảng mấy phút sau đã được chấp nhận.
Chiếu theo thời gian thì không phải là đồng ý tự động của ứng dụng. Phương Mãn vô thức ngó giờ, đã là 2:33 phút sáng.
Giờ này mà vẫn còn làm việc, chả trách tóc Lý Bí chẳng được dày rậm cho cam.
ID WeChat của Lý Bí là Secret, ngay lập tức khiến Phương Mãn nhớ đến các Thiên thần Victoria’s Secret tung cánh xếp thành hàng làm gã không nhịn được cười.
Phương Mãn không tám nhảm với Lý Bí nữa, dù gì cũng đã khuya, làm phiền người ta muộn thế không hay ho chút nào. Với lại cấy tóc quá tốn kém, nên Phương Mãn luôn cẩn thận tuân theo nguyên tắc dưỡng sinh ngủ nghỉ sớm.
Miễn tóc còn dày là gã có thể tự gắn được cái mác phú ông bạc triệu trên đầu ngay.
Phương Mãn cắm sạc điện thoại, cuộn chăn lông kín mít rồi thiu thiu vào giấc.
Một ngày xảy ra quá nhiều chuyện vậy mà không hề hấn gì đến chất lượng giấc ngủ của Phương Mãn, chẳng mấy chốc gã đã ngủ say.
——–
2:33 phút sáng, Khổng Khuyết chấp nhận yêu cầu kết bạn WeChat của Phương Mãn.
Tấm danh thiếp Lý Bí đưa cho Phương Mãn là hàng độc quyền, được thiết kế riêng cho Phương Mãn.
Số điện thoại là của Lý Bí, song chủ nhân của mã QR WeChat lại là Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết quá ỷ lại vào thân phận giả, đến mức khó mà tin nổi. Bác sĩ tâm lý của hắn từng bảo hắn đó là dấu hiệu của việc đề phòng thái quá. Tuy thân phận giả mang lại cho hắn cảm giác an toàn nhưng đó không phải là con người thật của hắn. Bác sĩ hy vọng Khổng Khuyết có thể cởi mở lòng mình hơn, có thế thì mới đỡ phải gặp hắn nhiều.
Khổng Khuyết mỉm cười bảo bác sĩ rằng sẽ không có một ai thích con người thật của mình.
Bác sĩ khuyên Khổng Khuyết hãy thể hiện những khía cạnh chân thật nhất của mình trước mặt bác sĩ. Khổng Khuyết bật cười, sau đó tháo cặp kính gọng bạc và “mở lòng” như ý muốn của bác sĩ.
Sau khi kết thúc điều trị, bản thân bác sĩ tâm lý đã phát sinh vấn đề về tâm lý và buộc phải từ chức sau ba ngày. Khổng Khuyết bày tỏ tiếc nuối.
Khổng Khuyết khoác lên thân phận Lý Bí chuẩn bị nói chuyện với Phương Mãn, ai dè đợi mãi chả nhận được tin nào, đến cả một icon chào hỏi thân thiện cũng không có.
Đúng là người đàn ông không có lễ phép. Khổng Khuyết mỉm cười, nhấp vào vòng bạn bè của Phương Mãn.
Vòng bạn bè của Phương Mãn đều là quảng cáo.
Ngoài công việc bận rộn thường ngày, gã còn kinh doanh trên WeChat.
Vòng bạn bè dàn tình nhân của Khổng Khuyết thuộc về dạng sang chảnh. Tình nhân là ngôi sao thì đăng ảnh tự sướng xinh đẹp, tình nhân là sinh viên thì đăng mấy mẩu chuyện hài hước dớ dẩn, tình nhân là dân tinh anh thì đăng bài phân tích tài chính và chính trị xã hội,… Có nhiều người tạo tài khoản rồi cố ý móc nối với vòng bạn bè của Khổng Khuyết nhằm thu hút sự chú ý của Khổng Khuyết.
Trái lại cũng không phải không có tài khoản kinh doanh, nhưng người ta là bán máy bay chiến đấu.
Còn Phương Mãn là bán phim ạ.
Bài đăng hiện đầu tiên trên vòng bạn bè của Phương Mãn là: Đây là phim gay ngắn bạn cùng phòng hồi đại học của tôi quay chơi. Cổ trang, tuấn 1 mỹ 0, tôi nghèo lắm nên đừng mặc cả nghen.
Hình ảnh đính kèm: Giơ năm ngón tay.
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết đoán giơ năm ngón tay thế kia là để chỉ giá, có thể là năm trăm hoặc năm nghìn NDT.
Bài đăng thứ hai của Phương Mãn:《 Lan Hoa Chỉ và Dao bổ dưa 》full HD không cắt, tác phẩm xuất sắc, vui lòng không mặc cả.
Hình ảnh đính kèm: Giơ mười ngón tay.
《 Lan Hoa Chỉ và Dao bổ dưa 》là một trong tuyển tập phim dở của Phương Mãn, kể về câu chuyện của thợ làm bánh ngọt nhút nhát thích tạo dáng tay Lan Hoa Chỉ[1] và ông chủ hộp đêm cao to thô kệch thích giành giật địa bàn. Ông chủ hộp đêm hung dữ giúp thợ làm bánh ngọt giải quyết thằng bạn trai sở khanh bạo lực, còn thợ làm bánh ngọt thì dùng IQ để giúp ông chủ hộp đen giành địa bàn. Cuối phim, thợ làm bánh ngọt và ông chủ hộp đêm trở thành anh em xã hội chủ nghĩa tốt của nhau.
[1] Lan Hoa Chỉ:
Sở dĩ Khổng Khuyết biết rõ như vậy là vì Kiền Thiên Ý đóng chính bộ này, và kỹ năng diễn xuất của Kiền Thiên Ý đã gánh còng lưng cả bộ, giúp hắn xem trọn được bộ phim.
Khổng Khuyết nghĩ bụng, giơ mười ngón tay ý chỉ giá mười nghìn à? Cỡ mười nghìn chắc không ai thèm mua, thế là một nghìn?
Khổng Khuyết như trúng tà lướt vèo vèo xuống dưới xem. Phương Mãn bán phim rất tạp, đều phim từ năm 1895 đến nay với đa thể loại đa quốc gia, phần lớn khá thú vị, thi thoảng trúng khẩu vị còn viết cả review dài cho phim.
Bỗng, đôi mắt Khổng Khuyết nheo lại, hắn nhìn thấy Phương Mãn bán cả bộ phim hắn quay.
Phương Mãn: 《 Đói 》R18, đạo diễn K là một người cuồng đặc tả đẫm máu. Phim không dài, thích hợp xem khi ăn cơm.
Giơ ra một ngón tay.
《 Đói 》là bộ phim ngắn vỏn vẹn 40 phút kể về một chàng trai trời sinh không có vị giác, không thể hiểu tại sao mọi người lại thích ăn uống, cho đến khi một bất ngờ xảy đến khiến anh ta phát hiện mình có thể nếm được vị máu, từ đó dần phát triển thành câu chuyện về Hannibal.[2]
[2] Hannibal là một nhân vật hư cấu trong series truyện trinh thám kinh dị của Thomas Harris. Một bác sĩ tâm thần xuất sắc và là một kẻ ăn và giết người hàng loạt.
Nghề chính của Khổng Khuyết vẫn là chủ tịch bá đạo, bên cạnh việc kiếm tiền, hắn còn phát triển rất nhiều nghề phụ để tiêu tiền. Tỷ như thu thập biệt đội người thay thế của Ánh Trăng Sáng, hay như làm phim.
Phim này của hắn chỉ được đăng tại một web đen nhỏ, số lượt xem thậm chí còn chẳng vượt quá mười nghìn. Hắn không ngờ một năm trước Phương Mãn đã kéo lớp da lông của mình rồi, còn bán cả phim của hắn ở vòng bạn bè. Một cảm giác kỳ lạ lóe trong tâm trí hắn.
Sớm như vậy mà Phương Mãn đã có mối liên hệ với thân phận giả của mình. Đây là trùng hợp hay cố ý?
Khổng Khuyết thoát khỏi vòng bạn bè của Phương Mãn, mở hộp thoại, bắt chước giọng điệu của Lý Bí, gõ chữ: “Anh Phương Mãn, tôi muốn mua 《 Đói 》.”
Chiếu theo hình ảnh giơ một ngón tay của Phương Mãn, Khổng Khuyết liền gửi một nghìn NDT qua.
————
Phương Mãn bị đồng hồ báo thức gọi dậy, đương định tắt đi ngủ tiếp thì phát hiện Lý Bí tìm mình mua phim, còn chuyển cho mình một nghìn tệ.
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn chợt bừng tỉnh, nhấn voice chat rồi khàn giọng nói: “Hey… tiền lương cao không phải tiêu như vậy đâu ha… Ông anh tính lùa gà à? Hay tính mua mấy trăm bộ?”
Giọng Phương Mãn rất trầm, nói lại nhanh còn nuốt cả chữ, vừa tỉnh đầu óc còn chưa thông nên trình độ nuốt chữ còn kinh hơn. Khổng Khuyết phải nghe đi nghe lại hai lần mới hiểu được gã nói gì.
Khổng Khuyết: “… Vậy là bao nhiêu?”
Phương Mãn dụi mắt, nói thản nhiên: “Một tệ chứ nhiêu.”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn ngồi trên bồn cầu, tiếp tục gửi voice chat cho Lý Bí: “Trông tướng tá mắt to mày rậm không ngờ lại hứng thú với thể loại phim Cult[3] này ha đồng chí Lý.”
[3] Phim Cult: xem giải thích tại đây.
Nếu là Lý Bí, tất nhiên sẽ không có hứng thú. Khổng Khuyết siết chặt áo gilê, lảng sang chuyện khác: “Sao bán rẻ thế?”
Khổng Khuyết không hiểu nổi hoạt động kinh doanh phi pháp của Phương Mãn, còn Phương Mãn lại tưởng ý Khổng Khuyết là sao các bộ khác bán tận hai – ba tệ mà này bán mỗi tệ. Gã trả lời: “Bộ này ngắn. Với cả tôi thấy bộ này quay dở quá. Lương tâm nghề nghiệp không cho phép.”
Khổng Khuyết: “…?”
Phương Mãn đợi nửa ngày không thấy bên kia trả lời, liền nhắc nhở: “Trả tiền.”
Một đồng nhân dân tệ.
Khổng Khuyết chưa bao giờ dùng đơn vị tiền nhỏ như vậy cả. Lúc chuyển tiền trong đầu hắn còn xuất hiện hình ảnh Phương Mãn nghèo rớt mùng tơi ngồi bên vệ đường với cái bát mẻ, còn hắn thì kẹt sỉ moi một đồng xu kẹp vào đầu ngón tay ném vào bát. Một tiếng “keng” giòn giã như đang tát thẳng vào mặt hắn.
Khổng Khuyết: “Bán như này thì lãi được bao nhiêu?”
Phương Mãn nhận một tệ, đáp: “… Hiện đang lỗ mấy trăm. Anh là khách hàng đầu tiên trong tháng của tôi đấy.”
Nhưng mà, tháng này sắp hết rồi còn đâu.
Cả tháng chưa khai trương, giờ khai trương kiếm được hẳn một tệ.
Khổng Khuyết nhất thời hiểu ra tại sao Phương Mãn lại sống trong khu ổ chuột rồi. Có người kiếm là tiền, có người thì kiếm cô đơn.
Phương Mãn: “Hey huynh đệ, còn gì nữa không? Không thì tôi đi làm đây.”
Khổng Khuyết khẽ khựng ngón tay, trả lời: “Mua thêm một nghìn bộ nữa. Tùy anh chọn.”
Phương Mãn: “Ha, ông anh định đổi nghề bán phim hay bố thí người nghèo? Tôi gửi không hết mà anh cũng chẳng xem xong được đâu. Bán cho anh thêm một bộ thôi.”
Khổng Khuyết: “…?”
Phương Mãn: “Tôi ỉa xong rồi. Đi làm đây, sắp muộn rồi, nói chuyện sau nhớ!”
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết xóa đi hình ảnh Phương Mãn vừa trò chuyện với mình vừa ngồi trên bồn cầu ỉa. Hắn nhếch khóe miệng, lễ phép đáp: “Được.”
Phương Mãn dậy sớm đi làm, Khổng Khuyết rốt cuộc cũng thấy hơi buồn ngủ. Hắn tắt di động, đội chiếc mũ ngủ đầu nhọn mềm mại, chui thẳng vào giường, nằm thẳng cẳng, nhắm nghiền mắt.
Phòng ngủ của Khổng Khuyết cái gì cũng có, duy chỉ không có cửa sổ, và điều không hợp lý nhất là cái giường nhỏ ở trung tâm. Nó rất nhỏ và dài, giống giường trong ký túc xá của trường, chỉ khác là không có tầng trên. Trong căn phòng ngủ trống trải, chiếc giường nhỏ của Khổng Khuyết như con thuyền lẻ loi trôi trong bóng tối dày đặc.
Hắn nằm trên thuyền trôi vào miền ký ức kỳ quái chốn xa xăm.
Khổng Khuyết mơ thấy mẹ ruột của mình siết cổ mình và điên cuồng hét lên: “Khổng Khuyết, sẽ không có ai yêu mày đâu, không một ai sẽ yêu một con quái vật cả!!! Mày chết đi! Chết đi!!”
Trong cơn mộng mị, Khổng Khuyết bị siết cổ đến đau đớn. Hắn mở choàng mắt, tưởng rằng mình đã tỉnh, nhưng không phải.
Mộng và thực đan xen vào nhau, càng muốn tỉnh lại càng không dậy nổi.
Khổng Khuyết không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại hắn cảm thấy rất khát.
Yết hầu hắn giật giật, tiện tay với lấy bình hoa trên bàn, mơ màng đập xuống. Bình hoa rơi xuống đất vỡ tan tành.
Khổng Khuyết đeo kính vào, đứng dậy khỏi giường, cúi đầu giẫm lên những mảnh vỡ tán loạn.
Hắn không quan tâm có bị thương hay không.
Vết thương cỏn con này sẽ sớm lành lại thôi, vả lại cơn đau khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, một khoái cảm chân thật khi biết mình còn sống.