Phương Mãn nói: “Người anh mày to thế này xe nào chấn nổi? Xe bus à?”
Phương Mãn nói xong, bỗng nghe thấy một tiếng ho khan nhỏ.
Khổng Khuyết chựng lại, sau đó cúi đầu, rút điện thoại của Phương Mãn đang nằm dưới váy ra.
Trên màn hình là khuôn mặt có phần sững sờ của mẹ Phương Mãn.
Hai mẹ con không thốt nên lời, Khổng Khuyết ló nửa mặt vào ống kính, Chu Văn Nhã tức thì ngả người ra sau.
Phương Mãn ngoài mặt tỉnh ruồi, song nội tâm dậy sóng kinh hoàng: “Con cúp máy đây mẹ ơi.”
Khổng Khuyết nghiêng đầu: Nhìn chằm chằm.
Bấy giờ Chu Văn Nhã vẫn thể hiện kỹ năng diễn xuất mà ảnh hậu nên có, ngượng ngùng cười bảo: “Đây là Tiểu Khuyết phải không, haha. Ừ, hai đứa nói chuyện tiếp đi.”
Chu Văn Nhã nói xong, lập tức cúp máy.
Khổng Khuyết mỉm cười, nói: “Mẹ anh không thích em.”
“Sao có thể.” Phương Mãn bóp vai Khổng Khuyết: “Chỉ là chưa quen em thôi. Mà dù có quen thì ai nghe thấy xe chấn mà không xấu hổ?”
“Thật không?”
“Thật như vàng!”
Khổng Khuyết cúi đầu nghĩ chốc lát, hình như hắn có bản năng sợ hãi với từ mẹ này.
Mẹ không thích hắn.
Tất cả bà mẹ trên thế giới này đều sẽ không thích hắn.
Với lại mẹ hắn cũng bảo rằng sẽ không có ai thích quái vật, chỉ khi hắn học được cách yêu thương thì mới có thể biến thành con người. Hắn không biết yêu, nên hắn vẫn là một con quái vật khiến ai cũng ghét.
“… Mẹ em đâu? Bà chết rồi à?”
Cổ họng Phương Mãn thắt lại, gã hỏi: “Em nhớ được bao nhiêu về mẹ mình?”
“Bà rất gầy, tóc rất dài, che hết mặt.” Khổng Khuyết đẩy kính, “Bà bảo em không được đến gần mình, nói em là…”
“Quái vật, phải không?” Phương Mãn nhéo gáy Khổng Khuyết, “Thì sao?”
Sau gáy của Khổng Khuyết tương đối nhạy cảm, bàn tay Phương Mãn vừa khô ráo vừa ấm áp. Hắn được nhéo đến tê dại, lập tức chuyển sự chú ý, vén váy lên che đầu, lộ ra đôi chân trắng nõn. Phương Mãn cúi xuống, trông thấy Khổng Khuyết không mặc sịp.
“Sao không mặc sịp thế hả?” Phương Mãn lập tức túm vạt váy che chân Khổng Khuyết, “Ban sáng có mặc còn gì?”
Khổng Khuyết vén vạt váy, để lộ một phần cơ bụng: “Chu Hướng Vãn bảo không mặc sịp sẽ dễ xe chấn hơn.”
Đệt mẹ quá đà vl! Phương Mãn lại kéo váy xuống nói: “Anh không xe chấn. Khổng Khuyết, anh hỏi em, anh với Nam Thần Ánh Trăng ai quan trọng hơn?”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn: “Vậy anh hỏi thế này. Nếu anh và Nam thần cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai trước?”
Khổng Khuyết đẩy kính, đáp: “Tỷ lệ mỡ trong cơ thể anh rất cao nên sẽ nổi lên.”
Phương Mãn: “???”
Phương Mãn tức quá hóa cười: “Hay lắm, còn dám trả treo anh cơ đấy? Nam thần nhà em biến thành tượng rồi, rơi xuống nước chỉ có sủi bọt thôi, còn lâu mới chết!”
Khổng Khuyết: “…”
Trên đường trở về, Chu Hướng Vãn, với tư cách là đồng minh đẹp trai nhất và tốt bụng nhất của Khổng Khuyết rất chi là biết điều không đi cùng xe với Khổng Khuyết và Phương Mãn, chừa lại không gian riêng cho hai người chơi xe chấn.
Tiếc là Khổng Khuyết đã trả lời sai câu hỏi huyền thoại “Chồng và nam thần cùng rơi xuống nước, sẽ cứu ai trước” nên khiến Phương Mãn chả có tâm trạng xe với chả chấn, còn đang nín nhịn không bùng nổ cãi nhau với Khổng Khuyết đây này.
Khổng Khuyết lái xe, càng lái càng bốc mùi thúi, bỗng nhấn chân ga rồi tăng tốc đột ngột.
Phía trước vài trăm mét là khúc cua, Khổng Khuyết không có ý định giảm tốc độ để đánh lái. Nếu cứ lao về phía trước như thế này thì khả năng gã và Khổng Khuyết không chết cũng tàn phế.
Phương Mãn bị dọa đến giật mình, giơ tay nắm chặt vô lăng, hét lớn: “Khổng Khuyết! Dừng lại!!!”
Khổng Khuyết điên cuồng bóp còi: “Xe chấn! Em muốn xe chấn!”
Phương Mãn: “Đ*t mẹ lên cơn à! Dừng xe ngay!!!”
“Xe chấn!”
Phương Mãn nghiến răng nghiến lợi, nghĩ mày muốn điên thì anh điên với mày đến cùng, để xem thằng nào thắng!
“Anh với thằng Nam thần kia ai quan trọng hơn?”
“Anh với anh ấy không giống nhau!”
Phương Mãn tăng sốc máu não, gào to với Khổng Khuyết: “Thế thì chết mẹ hết đi, mệt!!!”
Chiếc Lamborghini chỉ còn cách khúc cua 20 mét, Khổng Khuyết bỗng đạp phanh, lốp xe mài với mặt đường lóe ra tia lửa nhỏ nhưng xe vẫn chưa dừng, phải đến khi va vào biển báo và trượt về phía trước khoảng năm – sáu mét mới dừng lại hoàn toàn.
Phương Mãn bị túi khí đập đến choáng váng, mất mấy giây sau mới quay sang nhìn Khổng Khuyết.
Khổng Khuyết nhìn Phương Mãn với đôi mắt đỏ hoe, cười nói: “Em tính rồi, sẽ không sao đâu, đừng sợ.”
Vấn đề thật sự không lớn, Khổng Khuyết không muốn vì thế mà phải chết với Phương Mãn nên phanh rất kịp lúc, ấy nhưng như vậy lại càng khiến Phương Mãn cáu, vì này rõ rành rành là kịch bản để đạt được xe chấn của Khổng Khuyết còn gì.
Mắt Phương Mãn cũng đỏ quạch chẳng kém, tai ù cả đi, đầu ong ong. Gã giơ tay xoa tai, nói nhỏ: “Vui không? Là gì đã khiến em nghĩ có thể lấy cái chết để dọa anh?”
“Em không dọa anh.” Khổng Khuyết đẩy kính, mỉm cười: “Em cũng không tự tổn thương mình, em tuân theo quy tắc của anh mà.”
“Ồ, ngoan ghê nhỉ. Được, ngoan vậy thì phải thưởng chứ sao.” Phương Mãn xuống xe, mở cửa tài xế, ấn nút mở mui xe, “Muốn chấn chứ gì? Vậy thì chấn!”