Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 64




Phương Mãn tự nhận mình cũng là người khá bình tĩnh khi đối mặt với mọi việc đấy, ấy nhưng Khổng Khuyết lại “say no”, luôn có thể đột giá giới hạn của gã.

Gã tuy phát phì nhưng vẫn là người sĩ diện, nào chịu cách chơi không đàng hoàng như này, lập tức nhảy bật đến bồn rửa mặt: “Vãi lờ, đừng đến đây!”

Khổng Khuyết nhắc lại và đoán rằng Phương Mãn đang không cho mình đến gần, bèn nghe lời bất động, còn đổi thành một tư thế khá thoải mái, ôm đầu gối ngồi xuống nền đá hoa rồi ngước mắt nhìn Phương Mãn, cực giống lúc Meowo đang ngồi canh cạnh cái bát, chờ thức ăn cho mèo từ trên trời rơi xuống.

Phương Mãn: “…”

Phải làm một gói thức ăn cho mèo 100 cân, Phương Mãn hơi bị hoang mang một tí. Hồi trước Khổng Khuyết còn hiểu tiếng người với cũng có ý thức kiềm chế dục vọng, nhưng giờ hắn đến nói cũng chả xong, nếu không cho hắn xả thì Phương Mãn thật không biết hắn sẽ lại làm ra chuyện gì nữa.

Cơ mà lỡ như “ăn” mà Khổng Khuyết bảo là cắn – nhai – nuốt thì phải làm sao?

Phương Mãn hốt hền moi viên kẹo chanh trong túi ra.

Đêm Khổng Khuyết tự tử, gã đã nhét viên kẹo này vào túi, từ bấy đến nay đã qua hai ngày, viên kẹo đã bị biến dạng do nhiệt độ cơ thể, nhớp nháp dính vào giấy gói.

Đồng thời Phương Mãn cũng sực nhớ ra một chuyện, vì sợ Khổng Khuyết tỉnh lại sẽ tiếp tục tự sát, nên lúc hắn hôn mê, gã vẫn túc trực 24/7. Và đã hai ngày, gã vẫn chưa đi tắm.

Phương Mãn cảm thấy mình cũng đã biến thành viên kẹo chanh này, vừa chua vừa dính.

Khổng Khuyết nhìn tay Phương Mãn, chợt hô lên: “Phương Mãn ngài Phương Phương Mãn ngài Phương…”

“… Xin đừng niệm nữa,” Phương Mãn nhét viên kẹo chanh dính nhớp vào miệng Khổng Khuyết, rồi cúi xuống hôn hắn.

Khổng Khuyết: ( ̄~ ̄) nhai!

Nhai được một lúc, mặt Khổng Khuyết tự dưng nhăn tít lại, như muốn nói gì song lại không tìm được từ để diễn đạt.

Phương Mãn chậm rãi nói: “Chua.”

Khổng Khuyết: “Chua!”

Khổng Khuyết có vẻ rất thích từ này nên lặp đi lặp lại mấy lần: “Chua, chua…”

Kẹo mềm không thể bằng được kẹo cứng, nhai mấy lần đã tan. Khổng Khuyết nuốt kẹo, thò tay mò túi Phương Mãn, kéo túi ra, chả thấy gì ngoài vài sợi chỉ túa rua.

Khổng Khuyết biến khắm ngay tại chỗ: “Chua!”

Phương Mãn: “…”

Hắn rõ ràng rất không hài lòng, kéo mạnh quần Phương Mãn xuống.

“Hết rồi còn đâu mà moi, lát mua cho sếp cả hộp,” Phương Mãn nghiến răng phun chữ: “Tắm đã!”

Phòng bệnh của Khổng Khuyết là phòng vip, có riêng WC xịn xò trong phòng. Phương Mãn xả nước xuống bồn, thử nhiệt độ nước rồi bảo: “Cởi quần áo.”

Khổng Khuyết: “Cởi quần áo.”

Phương Mãn lại đích thân làm mẫu lần nữa, vén vạt áo rồi lộn qua đầu, à đến đây không thể không khen quá trình giảm cân của Phương Mãn. Gã đã thay đổi từ một gã béo trăm cân phì nhiêu thừa mỡ thành một gã béo trăm cân gọn gàng vừa vặn. Tuy cơ bụng cơ ngực vẫn đi chơi xa, nhưng tổng thể thì cũng khá ra gì và này nọ.

Phương Mãn tưởng Khổng Khuyết sẽ bắt chước gã cởi quần áo, chứ không ngờ Khổng Khuyết lại bật người nhảy bổ vào ngực gã. Cả hai ngã ngửa ra sau đập lưng vào trong bồn tắm, khiến nước bắn lên tung tóe.

Phương Mãn bị đập đến choáng váng, chịu đựng cơn đau dữ dội ngồi dậy trong làn nước, lau mặt. Khổng Khuyết ướt sũng nằm trên người gã, dúi đầu củng vào ngực gã.

Đầu Khổng Khuyết đau như muốn nứt, trong trí nhớ của hắn hình như cũng có một thứ gì đó mềm mại và trắng giống Phương Mãn. Hắn sẽ úp mặt vào nó mỗi khi ngủ, dù cơ thể có đau đớn đến mấy, chỉ cần ôm nó là sẽ không còn đau nữa.

Nó là gì? Nó là gì? Nó là gì?!

“Chiếc…” Khổng Khuyết mờ mịt củng đầu, “Chiếc… gối nhỏ.”

Phương Mãn túm vai Khổng Khuyết, hỏi: “… Gì cơ?!”

Khổng Khuyết ngẩng lên, bỗng nhoẻn cười: “Gối nhỏ của em.”

Khoảnh khắc Khổng Khuyết nói ba chữ “chiếc gối nhỏ”, Phương Mãn cảm thấy trong lòng dậy lên một nỗi buồn khó tả. Gã sững sờ mất mấy giây mới nhận ra đây không phải là cảm xúc của mình, mà là cộng cảm ngược của Khổng Khuyết đã ảnh hưởng đến gã.

Phương Mãn chìa tay kéo khóe miệng tươi cười của Khổng Khuyết xuống, hỏi: “Gối nhỏ của em làm sao?”

Khổng Khuyết lắc đầu, tâm trí hiện lên hình dáng một chiếc gối rách nát, lòi ra bông gòn trắng như tuyết bên trong, trên đó dường như có vài nét vẽ màu đen.

“Ha…”

Khổng Khuyết lại bật cười, đồng thời cảm giác bi thương và ngột ngạt của Phương Mãn càng lúc càng mạnh, gã vội ngắt lời Khổng Khuyết: “Không nhớ thì đừng nhớ nữa, tắm thôi.”

Khổng Khuyết lặp lại: “Không nhớ thì đừng nhớ nữa.”

Khổng Khuyết chìa tay đến chỗ mà hắn luôn muốn ăn, định rướn người thì lại bị Phương Mãn ghì chặt vai không cho cúi xuống.

“Khuyết er,” Phương Mãn bóp cằm Khổng Khuyết: “Không được cử động, đã đến lúc show thực lực chân chính của anh rồi.”

Khổng Khuyết: “Không được động đậy, đã đến lúc show…”

Khổng Khuyết còn chưa nói xong, Phương Mãn đã ghì gáy hắn đè xuống nụ hôn để chặn hết lời còn dang dở.

Lý Bí làm xong thủ tục xuất viện, đứng ở cửa phòng mãi mà chẳng nghe thấy tiếng Phương Mãn và Khổng Khuyết ra khỏi WC.

Đi vệ sinh gì mà chậm thế, chả nhẽ xảy ra chuyện gì rồi? Lý Bí rón ra rón rén lại gần cửa nhà vệ sinh, hình như nghe thấy loáng thoáng tiếng gì đó có vẻ khó chịu.

Lý Bí thực sự sợ Khổng Khuyết sẽ không kiềm chế được giết Phương Mãn, hoặc Phương Mãn nhất thời xúc động thủ tiêu Khổng Khuyết, bèn siết chiếc khăn tay nhỏ mở hé cửa ra xem.

Một luồng khí nóng phả ra từ khe cửa, Phương Mãn đang ngồi trong bồn tắm quay lưng về phía anh. Anh thấy Khổng Khuyết tì cằm lên vai Phương Mãn, miệng cắn một cái ống tay áo ngắn màu đen, mặt ửng hồng, rên rỉ dí mặt vào cổ Phương Mãn như muốn cắn gã, nhưng miệng bị chặn lại nên chỉ có thể nức nở rên rỉ.

Lý Bí không thể tin được Khổng Khuyết đã mất trí nhớ rồi mà hai kẻ này vẫn làm chuyện ấy cho được. Anh thở hỗn loạn, chợt thấy Khổng Khuyết ngước mắt nhìn về phía cửa. Đôi tròng mắt đen nhánh, hốc mắt đỏ lựng tựa hồ đang ngậm nước mắt.

Lý Bí sốc, Khổng Khuyết là kiểu người dù cát bay vào mắt cũng sẽ không rơi nổi một giọt nước mắt. Ở bên Khổng Khuyết bốn năm, anh mới chỉ thấy Khổng Khuyết cười chứ nào thấy hắn khóc bao giờ, nữa là khóc vì sướng thế này. Lý Bí hoài nghi sâu sắc mình có khả năng sẽ bị diệt khẩu, lập tức siết khăn tay lộn nhào chuồn êm khỏi phòng bệnh.

Một tiếng sau, hai người xong việc.

Khổng Khuyết cọ mặt vào bờ vai êm ái của Phương Mãn. Phương Mãn kéo ống tay áo trong miệng Khổng Khuyết ra, nói: “Lần sau còn cắn vai anh, anh sẽ nhét tiếp.”

“Thực lực chân chính…” Khổng Khuyết mơ màng buồn ngủ, nói nốt câu vừa nãy bị Phương Mãn cắt ngang, giải quyết xong nỗi băn khoăn nãy giờ rồi nhắm mắt thiếp đi.

Phương Mãn: “…” Ngủ thì ngủ đi, thói ở đâu túm chim anh mày ngủ thế hả!