“Đã di chuyển, Center đã di chuyển!”
“Ế sì tốp, center lại bất động rồi, đang run chân!”
“Hứ, sao gã lại được ngồi ở vị trí center chứ? Tôi không kỳ thị người béo nhưng tôi kỳ thị người béo không biết ăn mặc. Trông mà ghét.”
“Yo, gato thì nói mẹ ra đi còn lắm trò. Béo thì sao, ít nhất cũng là người Trung Quốc, tôi thấy khá ổn, làm rạng danh Trung Quốc chúng ta!”
“Vị trí center chỉ làm rạng danh bản thân gã thôi. Người Tàu bọn mày đừng có mà cái gì cũng vơ vào thành lòng yêu nước.”
“Ê thằng già Mẽo kia, tiệc năm ngoái mày cũng xỏ lá ông đấy, mày ngồi đâu? Thù mới hận cũ nay giải quyết cả thể!”
…
Cứ như thế, cuộc chiến giành vị trí center đã tự nhiên biến thành cuộc chiến quốc tịch và chủng tộc. Cả đám lấy Phương Mãn như một cái cớ để công kích nhau, lửa chiến bắn tung tóe.
Phương Mãn cúi đầu chơi Temple run một lúc, thì thấy nhóc điệu hồi nãy đang cãi nhau với một nhóc tóc vàng.
Thành thật mà nói, cuộc đấu võ mồm này rất buồn cười. Cả hai đều chả hiểu đối phương đang chửi cái mô tê gì. Thằng nhóc điệu đành phải đổi sang chửi bằng tiếng Anh nửa mùa, mà thằng nhóc tóc vàng lại đang gồng mình muốn đánh bại nhóc điệu bằng tiếng Trung, cứ lặp đi lặp lại câu chửi quốc hồn quốc túy “Đ*t mẹ mày”.
Phương Mãn đang hóng hớt thì âm nhạc đột nhiên phát lên. Nhóc điệu quay luôn họng súng sang Phương Mãn: “Anh có phải người Trung Quốc không thế? Tôi cãi nhau với nó vì anh đó!”
“Công nghi thiên hạ” Phương Mãn vẫn cứ ngồi liệt ra như thường lệ, bồi thêm một cú: “Ô, cảm ơn nha. Lại thêm kiến thức mới, hôm nay tôi mới biết phải cãi nhau với người ta mới chứng minh được quốc tịch của mình đấy.”
(Công nghi thiên hạ chế từ câu Mẫu nghi thiên hạ đó bà con:))))))))
“Anh…!” Thằng nhóc điệu tức đến bay cả phấn nền, không muốn ở trong phòng này thêm giây phút nào nữa, mở cửa định lao ra ngoài, nhưng lại bị một ngọn núi tông lại – lần thứ hai tông cửa không thành công.
Ngọn núi ấy là trợ lý A, B và C. A và B đang bê một bộ bàn ghế gỗ, còn C thì cầm một bộ ấm trà, mồ hôi nhễ nhại bước vào.
Trợ lý A đặt bàn trà xuống, chìa tay mời Phương Mãn: “Ngài Phương, trà ngài yêu cầu đã đến!”
Phương Mãn: “…???”
Ban đầu trợ lý A là muốn lấy cho Phương Mãn một chai nước khoáng, nhưng trợ lý B lại bảo nước khoáng thì phèn lắm, thế là trợ lý C bèn bảo ngay hay là biểu diễn cho Phương Mãn xem văn hóa trà của nước Anh.
Ba trợ lý đạt được thống nhất, liền tung ta tung tẩy bê bàn ghế và ấm trà vào.
Kỳ thực Phương Mãn chỉ muốn tống cổ họ đi lấy chai nước lọc, ngờ đâu họ lại đã làm thăng hoa chủ đề và chuyển thẳng một phòng trà tự phục vụ vào thế này.
Phương Mãn thầm nghĩ, không hổ là trợ lý của Khổng Khuyết, mạch não chưa bao giờ khiến gã thất vọng.
Phương Mãn đứng dậy, thở dài, ngồi xuống ghế mây to bên bàn trà. Trợ lý C pha trà cho Phương Mãn, trợ lý B bóp vai đấm lưng cho Phương Mãn, còn trợ lý A đẹp trai nhất thì đứng im một bên làm bộ mặt đại diện.
Phương Mãn: Vẫn không thoát được kiếp thằng con ngu một tạ tay nhặt lá chân đá ống bơ của nhà địa chủ, haizz.
Ục ục ục, nước sôi. Phương Mãn xua tay ra hiệu trợ lý B dừng bóp. Gã gồi thẳng người lại, nắm tay cầm ấm trà, một dòng nước tinh tế chảy vào trong chén sứ trắng kêu róc rách khiến mọi người chú ý.
Thằng nhóc điệu vốn đang khát, nãy lại vừa khẩu nghiệp xong nên khát gần chết, bèn ngồi phịch xuống trước mặt Phương Mãn, im lặng cáu bẳn trợn mắt nhìn chòng chọc gã, rồi dần bị nghệ thuật pha trà đỉnh cao của Phương Mãn thu hút. Nước trà xanh nhạt chảy xuống theo bàn tay gã như có sự sống, mỗi vòng tròn gợn sóng đều mang một vẻ đẹp riêng.
Tách trà sứ trắng được đẩy đến trước mặt mình, bấy giờ nhóc điệu mới phản ứng lại và ngẩng lên nhìn đôi mắt nhạt màu của Phương Mãn.
Phương Mãn mỉm cười: “Uống đi, lúc tôi vừa vào cậu đã xin tôi nước còn gì.”
Bấy giờ nhóc điệu mới nhớ ra chuyện xấu hổ nhận nhầm Phương Mãn thành phục vụ ban nãy, bèn lớn tiếng nói: “Khổng phải là vì anh ăn mặc giống phục vụ à? Anh nhìn họ mà xem, có người trước một tháng đã bắt đầu tỉa lông tỉa lá rồi, còn có người đánh tận ba – bốn lớp nền. Anh mặc như kia đến chính là làm xấu mặt người Trung Quốc chúng ta!”
Phương Mãn nhấp một ngụm trà, cười nhẹ: “Em trai à, đâu phải ai cũng làm như em được. Em có thể đắp các thứ lên để che đi khuyết điểm của mình. Nhưng anh thì không, haizzz, ngài Khổng cho anh mặc gì, anh đành mặc thế thôi.”
Nhóc điệu bưng trà, cảm thấy rất hài lòng. Nghĩ lại bỗng hiểu ra, ngoài mặt Phương Mãn là khen nó, nhưng thực chất là xỉa đểu dáng nó xấu nên mới phải dùng mọi thứ để che đậy!
Đũy thảo mai, đây là đũy thảo mai 100 cân!
Nhóc điệu đang định tìm lại sân chơi của mình, nhưng không ngờ sau khi nó bỏ đi, những kẻ khác lại lân la đến chỗ Phương Mãn để uống trà. Tuy trong lòng gato điên đảo, song ngoài mặt vẫn phải vờ lịch sự. Đâm ra vấn đề Phương Mãn bị hỏi nhiều nhất chính là làm thế nào mà gã và Khổng Khuyết đến được với nhau?
Phương Mãn bị hỏi nhiều quá hóa bực, lập tức gõ bàn nói: “Tôi thấy anh em có vẻ rất tò mò về tôi. Đừng quanh co nữa, có gì hỏi thẳng! Nếu không hiểu tiếng Trung thì nghe trợ lý tôi phiên dịch.”
Phương Mãn nhấp một ngụm trà, “Phương ngôn Phương ngữ” đượm hương thơm của “trà xanh” trôi ra khỏi miệng, “Làm thế nào để giành được sủng ái của ngài Khổng à? Trước hết ngoại hình của anh em phải một tạ cái đã. Tiếp theo là hàng ngày, mỗi sáng thức dậy, câu đầu tiên là phải tự khen mình hết nước hết cái, mỗi ngày ăn ít đi một hạt cơm phải lập tức xin lỗi chính mình.”
“Khi anh em có ‘song cằm’, tức đã gần hơn một bước đến vị trí center.”
…
Khổng Khuyết vừa mở hé cửa đã trông thấy một nhóm yêu tinh ăn mặc đẹp đẽ đang vây quanh Phương Mãn. Đứa thì mắt sáng như sao nhìn Phương Mãn, đứa thì selfie với Phương Mãn, đứa thì thò tay bóp bóp cánh tay Phương Mãn, mất hết liêm sỉ hô lên: “Đây là cảm giác mỡ mềm mà anh nói sao Mãn? Anh luyện được đống mỡ thịt xinh xẻo này kiểu gì vậy?”
Khổng Khuyết: Biến khắm!
Phương Mãn xua tay: “Phải cật lực mà ăn!”
Dứt lời, Phương Mãn chợt ngửi thấy mùi máu tanh độc quyền của Khổng Khuyết, cứng ngắc quay đầu. Cửa phòng đã bị Lý Bí đẩy ra, gã lập tức đối diện với nụ cười nhạt thếch của Khổng Khuyết.
“Phải cật lực mà ăn?” Khổng Khuyết mỉm cười.