Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 4




Dưới ánh trăng sáng tỏ, Phương Mãn ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Còn Khổng Khuyết tinh thần phấn khởi rảo bước đến khách sạn nơi Kiền Thiên Ý nghỉ. Nói một cách chính xác, đây là khách sạn của Khổng Khuyết, và tầng cao nhất chỉ có mình Khổng Khuyết ở, coi như là tư gia của hắn.

Lý Bí theo sau Khổng Khuyết, nhỏ giọng xác nhận: “Lên tầng 66 sao Khổng tiên sinh?”

“Không.” Khổng Khuyết mỉm cười: “Tới phòng Kiền Thiên Ý.”

Theo kế hoạch ban đầu, tối nay Khổng Khuyết sẽ ở tầng cao nhất, sáng mai mới ăn sáng với Kiền Thiên Ý. Không ngờ Khổng Khuyết lại nhất thời đổi ý khiến Lý Bí trở tay không kịp.

Lý Bí căng da đầu, hơi hốt hoảng nói: “Ngài Khổng, giờ cậu Kiền có lẽ còn chưa tỉnh. Xin lỗi ngài, tôi đã thu xếp chưa được ổn thỏa.”

Khổng Khuyết gật gù, nhẹ nhàng bảo: “Gọi anh ta dậy đi. Đêm nay trăng đẹp, tôi muốn thưởng trăng cùng anh ta.”

Lý Bí nghĩ thầm: Nửa đêm nửa hôm bắt người ta dậy ngắm trăng, nết gì ngộ thế!  Tuy nhiên, dù có nghĩ thế thì cơ thể Lý Bí vẫn thành thật tuân thủ nghiêm ngặt mọi chỉ thị của Khổng Khuyết. Anh vội vàng liên hệ với người đại diện của Kiền Thiên Ý.

Long Đông Cường nhận tin mà như lâm đại địch, nhớ đến lúc Kiền Thiên Ý nửa tỉnh nửa mê nói chuyện còn chậm gấp đôi bình thường thì vội vã tăng hết công lực lao đến giường Kiền Thiên Ý lay người dậy.

“Thiên Thiên! Thiên Thiên!”

Kiền Thiên Ý hé mắt, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Long Đông Cường.

“Ngài Khổng sẽ đến trong năm phút nữa!”

Kiền Thiên Ý dụi mắt, chậm chạp nhìn đồng hồ: “Hai – giờ – đêm?” nói rồi trở mình cong mông, “Cho – nó – muốn – làm – gì – thì – làm.”

Long Đông Cường dồn sức kéo Kiền Thiên Ý dậy: “Nghĩ gì đó, ngài Khổng đâu có hứng thú với cái mông của cưng!”

Kiền Thiên Ý dụi mặt vào chăn mấy bận rồi mới miễn cưỡng nhướn mi, nói chậm rì rì: “O – K, đợi – em – tí – để –  em – nhập – vai.”

Kiền Thiên Ý biết thừa đối với Khổng Khuyết, anh chỉ là người thay thế cho Ánh Trăng Sáng trong truyền thuyết của hắn thôi. Việc bị coi như người khác hoàn toàn nằm trong khả năng chịu đựng của anh, duy thứ mà anh không tài nào chịu nổi chính là con người Khổng Khuyết.

Khổng Khuyết bị thần kinh.

Nửa năm trước, Kiền Thiên Ý đóng vai nam phụ trong bộ phim cổ trang, đoàn phim đã sắp xếp cho anh một trợ lý tạm thời. Cậu trợ lý kia bô giai đáo để, đẹp đúng kiểu “Tôi mà không hot thì trời đất bất dung”. Mà kỳ diệu nhất là Kiền Thiên Ý chưa bao giờ thấy cậu trợ lý đó làm gì cả, chỉ ngồi chơi xơi nước, chả biết ai mới là trợ lý nữa.

Rồi có một lần Kiền Thiên Ý bị đối diễn chơi đểu, phải quay đi quay lại cảnh rơi xuống hồ băng. Trông ánh mắt hả hê của đối phương sau khi âm mưu thành công, Kiền Thiên Ý không còn cách nào đành run rẩy chuẩn bị rơi xuống nước lần nữa. Đúng lúc này một cái chăn từ trên trời rơi xuống, anh trông thấy cậu trợ lý lúc nào cũng âu phục đắt tiền cười mỉm quấn chăn cho anh. Cách đó không xa, đạo diễn trông như kiểu sắp quỳ với cậu trợ lý đến nơi.

“Anh yêu tôi đến không kiềm chế được chứ gì.” Cậu trợ lý cười hỏi, giọng điệu khẳng định chứ nào có phải hỏi.

Kiền Thiên Ý lạnh đến nhức cả người, anh run cầm cập trả lời: “Tôi – nghĩ – cậu – hiểu – lầm – rồi.”

Cậu trợ lý bá đạo nói: “Tôi nghĩ anh yêu tôi.”

Kiền Thiên Ý: “Cậu…”

BỊ  – ĐIÊN – HẢ!!!

Tiếc là tốc độ nói của Kiền Thiên Ý vốn đã chẳng ăn ai, lại còn lạnh cóng nên phun mãi không ra câu, cuống quá thế nào thành ngất xỉu trong vòng tay của cậu trợ lý, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Khi tỉnh lại lần nữa, Kiền Thiên Ý đã trở thành tình nhân của cậu trợ lý, rơi vào kiếp sống muốn gì được nấy.

Vâng, cậu trợ lý đó chính là Khổng Khuyết. Khổng Khuyết chán quá bèn lượn lờ ở đoàn làm phim để tìm thành viên mới cho biệt đội người thay thế của Ánh Trăng Sáng, và Kiền Thiên Ý đã thành công thu hút sự chú ý của hắn.

Khổng Khuyết ngang ngược vô đối, không ai biết hắn đang nghĩ dưới lớp mặt nạ tươi cười. Đó là lý do khiến Kiền Thiên Ý rất sợ hắn.

Kiền Thiên Ý vừa tròng được cái quần vô thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.

Long Đông Cường toát mồ hôi lạnh. Khổng Khuyết hiếm khi đợi người mở cửa, nhất là ở khách sạn, hắn chỉ gõ cho có thôi. Y như rằng, chỉ mấy giây sau cửa vang lên tiếng “tít”, Khổng Khuyết đã bước vào.

Nửa đêm canh ba đến thăm tình nhân mà Khổng Khuyết vẫn rất tinh tế và tươm tất với bộ vest đen, cặp kính gọng bạc, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.

Vào cùng Khổng Khuyết còn có hai người đàn ông cao to ăn mặc như đầu bếp. Họ lặng lẽ di chuyển đồ đạc trên ban công, nhanh chóng khuân vào một chiếc ghế sô pha và một bàn trà nhỏ. Trên bàn được bày đầy đủ rượu vang, bánh trung thu và hoa quả.

Kiền Thiên Ý liếc nhìn ban công, đứng dậy, mất tự nhiên chỉnh lại cổ áo ngủ: “Ngài – Khổng.”

Khổng Khuyết mỉm cười đáp: “Đánh thức anh à?”

Kiền Thiên Ý gật đầu, mơ màng đáp: “Tôi – còn – tưởng – mình  – vẫn – còn – trong – mơ.”

Khổng Khuyết cười: “Ra ngoài hết đi.”

Thư ký Lý gật đầu đáp vâng, Long Đông Cường lo lắng liếc Kiền Thiên Ý mấy bận, bị thư ký Lý cưỡng chế kéo đi.

Khổng Khuyết ngồi xuống sô pha ban công, ra hiệu cho Kiền Thiên Ý đến.

Ban công gió thổi buốt thịt, Kiền Thiên Ý mặc quần áo dày vào rồi mới chậm chạp nhích đến ngồi xuống sô pha.

Khổng Khuyết nghiêng đầu nói: “Trăng hôm nay đẹp quá.”

Kiền Thiên Ý gật đầu cứng ngắc.

Khổng Khuyết cười bảo: “Anh có vẻ lạnh nhỉ.”

Khổng Khuyết chỉ mặc mỗi bộ vest bình thường, hắn có thể cảm nhận được cái lạnh, nhưng dưới cái rét không làm người chết cóng này, hắn cực kỳ tận hưởng sự đau nhói do cái lạnh gây ra. Chưa kể nhiệt độ thấp có thể làm chậm quá trình trao đổi chất, điều này rất tốt cho giấc ngủ của hắn.

Kiền Thiên Ý rét run cả người, tốc độ nói cũng chậm đi đáng kể: “Không —— lạnh —— mới —— lạ.”

Khổng Khuyết cười, ngả ra thành sô pha, nhấc ly rượu vang lên, nói: “Vậy thì dựa vào vận động để sinh nhiệt đi.”

Kiền Thiên Ý tê cả da đầu: Lại nữa rồi!

Lúc mới theo Khổng Khuyết, Kiền Thiên Ý cứ ngỡ mình chỉ cần “nhịn nhục mất nước” bán cái mông là xong, ai dè sở thích của Khổng Khuyết nào giống người thường, biến thái đến mức làm người ta giận sôi máu.

Thấy Kiền Thiên Ý không có động tĩnh gì, Khổng Khuyết nhướn mày nói: “Dạng chân ra, cần tôi phải dạy nữa à?”

Kiền Thiên Ý: “Không – cần.”

Kiền Thiên Ý hít một hơi thật sâu, mở rộng hai chân rồi giữ nguyên tư thế đứng tấn.

Động tác đứng tấn này thuần thục đến đắng lòng. Còn nhớ lần qua đêm đầu tiên, Khổng Khuyết đã bắt Kiền Thiên Ý phải vừa đứng tấn vừa đọc diễn cảm một cách thắm thiết câu “Anh yêu em” mười nghìn lần. Nếu đọc tậm tịt hay tư thế sai lệch thì sẽ phải làm lại từ đầu.

Ngày hôm sau, Kiền Thiên Ý vừa liệt giường vừa tịt họng, tình huống bi thảm đến mức dàn tình nhân của Khổng Khuyết còn tưởng anh đã có một đêm tuyệt vời với Khổng Khuyết và leo lên thống trị top 1. Ngờ đâu có tiếng mà chẳng có miếng, còn bị sang chấn tâm lý cứ nghe thấy ba chữ “Anh yêu em” là chân nhũn như chi chi.

Kiền Thiên Ý không chỉ bị ngược về thể xác mà còn bị ngược cả về tinh thần.

Khổng Khuyết thích nghe tướng thanh[1], nhưng lại không nghe Quách Đức Cương hay Nhạc Vân Bằng[2] mà lại bắt Kiền Thiên Ý biểu diễn trực tiếp. Vốn là một thanh niên lười đến “sao cũng được”, cứ thế Kiền Thiên Ý đã bị bắt học nào đàn nào hát nào diễn hài nào nhào lộn, thức đêm học thuộc kịch bản tướng thanh để mãi nghệ.

[1] Tướng thanh (hay tấu nói): là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

[2] Quách Đức Cương và Nhạc Vân Bằng là hai diễn viên tướng thanh nổi tiếng của Trung Quốc.

Tuy rằng sự tồn tại của Khổng Khuyết đã cho Kiền Thiên Ý mọi thứ anh muốn, và sẽ không bị rơi vào thảm kịch không có vai diễn hoặc diễn vai phụ cũng bị cho vào tầm ngắm, nhưng cả thể xác lẫn tinh thần của Kiền Thiên Ý cũng biết mệt chứ.

Khổng Khuyết nhấp một ngụm rượu, nói: “Biểu diễn một bài vè đi.”

Sợ Khổng Khuyết giận, Kiền Thiên Ý đành gắng sức điều chỉnh trạng thái, bắt đầu “lạch cạch” vè: “Nghe – vẻ – nghe – ve – nghe – vè – hư – cấu. Ngụ – tại – Thương  – Châu, có – con – nhà – nọ…”

Khổng Khuyết lắng nghe rồi chầm chậm nhắm mắt, như thể chợp mắt dưỡng thần.

Bấy giờ Kiền Thiên Ý mới phát hiện mắt Khổng Khuyết có quầng thâm, môi thì nhợt như sứ tráng men. Khung xương hắn nhỏ, người chẳng được mấy miếng thịt, ngồi lọt thỏm trong sô pha thế kia trông thật giống một tờ giấy. Kiền Thiên Ý biết Khổng Khuyết bị mất ngủ trầm trọng, có người bên cạnh sẽ không ngủ được mà không có người ở cạnh cũng không ngủ được. Thứ duy nhất bên cạnh hắn từ đầu chí cuối là bức tượng Ánh Trăng Sáng lạnh lẽo và lặng lẽ mà thôi.

Đáng thương thật.

Nhưng Kiền Thiên Ý nghĩ lại, người bị ép phải mãi nghệ là mình cũng đáng thương lắm chứ bộ.

Kiền Thiên Ý cứ thế đứng tấn mãi nghệ không ngừng nghỉ đến tận hừng đông, mới miệng khô người quắt dừng lại.

Kiền Thiên Ý vừa ngừng, Khổng Khuyết cũng mở choàng mắt, đôi mắt tỉnh táo cực kỳ, chả biết hắn có ngủ hay là không.

Kiền Thiên Ý khàn giọng thì thào, “Ngài – Khổng, tôi – muốn – ngủ – bù.”

Khổng Khuyết gật đầu, “Hôm nay coi như anh làm thêm giờ. Tính theo hợp đồng, tôi sẽ bảo thư ký Lý thanh toán cho anh.”

Kiền Thiên Ý dụi mắt nói: “Được – ngài – đến – Bắc – Kinh – gặp – tôi – à?”

Khổng Khuyết vừa tỉnh nên tâm trạng khá tốt. Hắn ngước lên nhìn trời, mỉm cười bảo: “Không, đến xem một cái giếng.”

——–

Sau đêm đó, thời tiết chuyển biến xấu đi, mưa liên tục mấy ngày liền, tuyết thừa dịp rơi lả tả trong đêm đen mù mịt. Đến khi trời hửng sáng, tuyết dày đã lấp kín nhân gian, màn tuyết trắng xóa đã kích thích bản năng chó kéo xe Alaska của Lươn Văn Chó. Nó điên cuồng cào cửa sổ, rên rỉ hú hét muốn ra ngoài chơi.

Vừa hay vào kỳ nghỉ của Phương Mãn. Gã lên xe, vừa nghĩ sẽ đưa Lươn Văn Chó đi chơi một trận ra trò, vừa ngâm nga lái xe đi dã ngoại ở vùng ngoại ô.

Trời đất trở nên trắng xóa, xe của Phương Mãn như một con bọ đen phi ra khỏi thành phố. Bánh xe in ra những đường cong ngoằn ngoèo trên nền tuyết, đích đến là nhà ông bà nội Phương Mãn.

Hồi ông bà còn sống, năm nào nghỉ đông và nghỉ hè gã cũng sẽ về quê nội ở với ông bà, bài tập về nhà vứt đấy khi nào nước đến cổ thì nhảy, còn đâu sẽ bạt mạng đi chơi với lũ trẻ hàng xóm, hết trèo đèo rồi lội suối nghịch đất nghịch bùn, không hề có điện thoại hay máy tính nhưng cuộc sống lại cực kỳ vui vẻ và tự tại.

Phương Mãn đậu xe xong, tay trái cầm bình giữ nhiệt, tay phải dắt Lươn Văn Chó leo núi. Gã chỉ vào đỉnh núi phía trước, hô lên: “Lươn Văn Chó, nhìn đỉnh núi trước mặt kia, đấy là giang sơn mà anh và bố cưng đã cùng nhau đánh chiếm đấy.”

“Gâu gâu gâu!”

Lươn Văn Chó kích động lao về phía trước, Phương Mãn nhất thời sơ ý làm Lươn Văn Chó thoát dây cương rồi chạy lòng vòng quanh Phương Mãn.

Tuy vị khán giả duy nhất đang chỉ lo chạy chứ không lo nghe nhưng không thể cản được màn biểu diễn của Phương Mãn. Phương Mãn hào hứng vòng quanh một gốc cây cổ thụ và kể: “Hồi nhỏ anh và chú của cưng chuyên đứng dưới gốc cây này so xem ai tè xa hơn. Người thắng sẽ phải mời bạn bè của mình uống cô-ca, haizz, kể cũng ngại, lần nào người mời cũng là anh.”

“Chỗ này hồi xưa có cái mương nhỏ, trừ tôm cá ra thì cái gì cũng có. Lúc đấy ngáo ngơ chả biết gì thế là nhặt cái ba con sói về thổi bong bóng, suýt thì bị bố anh sút ra khỏi nhà.”

Nói đến đây, Phương Mãn sực nhớ ở dưới hạ lưu con mương này có một cái giếng cạn, nơi gã đã từng trải qua một đêm khó quên với một đứa trẻ kỳ lạ.