Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 37




Kỳ thực Khổng Khuyết không muốn đi, chỉ muốn yên lặng thưởng trăng một lúc, sau đó ngồi dưới bức họa Ánh Trăng Sáng gặm móng tay, và cuối cùng lên giường sắt đơn đi ngủ.

Tuy nhiên sau khi Phương Mãn phát hiện Khổng Khuyết quá ư là chiều mình thì phải gọi là được chiều mà kiêu, tự do bung lụa muốn sao làm vậy, dám cứng rắn kéo Khổng Khuyết đi làm tài xế.

Trên xe có năm người, Khổng Khuyết yên lặng lái xe, Kiền Thiên Ý, Ngụy Lai và Sơ Ân ngồi ghế sau, còn Phương Mãn ngồi ghế phụ trước, ngoái lại chém gió với hội đằng sau.

Phương Mãn giơ di động ra bảo: “Ê nãy tôi lên mạng tra thì chỗ mình sắp đến không phải nhà ma đâu, mà là Escape room phiên bản sống động như thật ấy.”

Sơ Ân sáng bừng mắt, vội hô: “Tức là không có ma mãnh gì đâu phải không?”

Phương Mãn gật đầu chắc nịch: “Ừ!”

Sơ Ân “Ăunnn” một tiếng, trông rạng rỡ hẳn lên.

Ngụy Lai đã quen với việc lập kế hoạch, bèn bảo: “Bồ coi chủ đề là gì, để mình vạch kế hoạch trước.”

“Chỉ có một chủ đề duy nhất là Monster. Không có giới thiệu, chỉ có poster thôi.” Phương Mãn giơ màn hình di động ra cho hội phía sau xem.

Nền đen thui, chính giữa trắng toát, là hình một bác sĩ mặc áo blouse trắng. Nhưng chỉ chụp từ cổ xuống dưới chứ không thấy mặt. Anh ta chìa đôi bàn tay nhuốm máu, quấn quanh tay là một chuỗi gen nửa xám nửa đen.

Ngụy Lai nói: “Lượng thông tin tiết lộ trong bức ảnh này khá đồ sộ đấy. Rất có thể là một nhà khoa học đã bí mật thực hiện các thí nghiệm di truyền và tạo ra một số lượng lớn quái vật giống zombie. Chúng ta vào phải cẩn thận, khả năng monster sẽ đuổi theo đấy.”

Kiền Thiên Ý ngả người vào cửa sổ, nói rề rà: “Anh – nhớ – cõng – tôi – đấy.”

Ngụy Lai: “Anh sẽ kéo chú chạy.”

Vừa nghe phải chạy, Kiền Thiên Ý đã lập tức nói: “Thế – thì – để – tôi – ở – lại – đi.”

Ngụy Lai: “…”

Tiếp theo là một màn buôn dưa lê bán dưa chuột, từ ai gan to nhất cho đến não ai nhiều nếp nhăn nhất. Gì mà Ngụy Lai là thủ khoa toán đầu vào đại học, rồi Sơ Ân tham gia đại hội thể thao đã phá kỷ lục chạy nước rút 100 mét ư, Phương Mãn đã anh dũng chiến đấu hội đồng 12 con gián để bảo vệ các bạn nam trong ký túc, Kiền Thiên Ý chơi – vương – giả – vinh – diệu – cày – được – đến – rank – cao – nhất – tối – cường – vương – giả. Trừ Khổng Khuyết ra thì ai nấy đều nhốn nháo cảm thán đúng là kỳ tích của nền y học nước nhà.

Khổng Khuyết chưa từng biết rằng có bốn ông con trai ngồi với nhau thôi mà cũng như cái chợ vỡ thế này. Nếu lời nói có trọng lượng, thì chiếc xe này sẽ phải chở vài tấn chỉ sau 15 phút lái xe.

Khổng Khuyết đỗ xe xong liền ra ngoài hít sâu một hơi, cảm thấy màng nhĩ đã đỡ đau hơn rất nhiều.

Lúc bước vào cổng, Khổng Khuyết chê họ lắm mồm quá nên đi tuốt đằng trước. Thấy Khổng Khuyết có vẻ không hòa đồng cho lắm, Phương Mãn bèn bước nhanh đến bên cạnh hắn thì thào: “Khuyết er, sao nãy chả nói gì thế?”

Khổng Khuyết: “Nói gì?”

Phương Mãn: “Thì bọn anh nói gì cậu nói đó, cậu học đại học gì á?”

Khổng Khuyết: “Không học đại học.”

“Oh… thế từng đập gián chưa? Đàn ông con trai chỉ cần biết giết sâu bọ thì là số dzách.”

Khổng Khuyết nói chả mấy mặn mà: “Không có côn trùng dám lại gần tôi.”

Phương Mãn khá ghen tị với thể chất như nhang đuổi muỗi của Khổng Khuyết, bèn khoác lấy vai Khổng Khuyết rồi tung tăng nhảy chân sáo đi vào.

Vì là lần đầu tiên được chơi Escape room nên Phương Mãn cứ gọi là phấn con nhà bà khởi lắm!

Mặt tiền căn nhà này lấy tông đen trắng làm chủ đạo, nom đơn giản và lạnh lẽo ghê, ấy mà chả hiểu sao hai bạn nhân viên lễ tân đứng cửa vừa liếc thấy Khổng Khuyết dẫn họ đến, mắt đã sáng trưng.

Lúc Phương Mãn chưa đến còn tưởng sẽ đông và phải chờ lâu cơ, song trông thế này thì hiểu ngay Khổng Khuyết đã dặn dò trước rồi.

Nhưng hội Sơ Ân Ngụy Lai thì không biết, liếc thấy đôi mắt sáng rực của nhân viên thì lập tức dấy lên cảnh giác ôm chầm lấy nhau, rón rén nhấc chân.

Ngụy Lai: “U hu ánh mắt họ sao thế? Như kiểu bọn mình là đoàn khách duy nhất đến đây trong năm nay ý.”

Sơ Ân: “Hay mình về đi, em thấy giống hắc điếm lắm.”

Phương Mãn: “… Gì mà chưa đi đã sợ thế. Đều là người trái đất cả thôi. Mà nếu là hắc điếm thật thì bọn mình cũng thừa sức mỗi đứa xử một tên. Vững lên nào, chúng ta sẽ thắng.”

Anh nhân viên đứng đầu chắc là quản lý, xổ một tràng tiếng Anh với cách phát âm khá độc đáo dẫn mọi người vào chỗ ngồi, nói mấy câu Phương Mãn chả hiểu và đưa thỏa thuận trách nhiệm an toàn cho mọi người xem, cái này lại là tiếng Trung.

Chung kết là sau khi ký thỏa thuận xong, dù có bị quăng quật sml trong phòng kín thì quán cũng không chịu trách nhiệm.

Ngụy Lai dè dặt hỏi bằng tiếng Anh: “NPC Monster man rợ lắm hả anh? Anh đẹp trai ơi anh bảo họ đừng chạm vào tụi em được không? Vì nếu chạm là bọn em phản xạ đánh trả á.”

Sau đó anh quản lý đã trả lời một câu ghê rợn như này, “Kể cả bị đánh, nhân viên của chúng tôi vẫn sẽ kiên cường bò dậy tiếp tục công việc. Hôm nay chúng tôi sẽ cung cấp cho quý khách dịch vụ tốt nhất.”

Sơ Ân: “…”

Ngụy Lai: “…”

Đến cũng đến rồi, thủ tục ký rất nhanh, sau khi cất điện thoại vào tủ, nhân viên cầm mấy cái bịt mắt đến, còn đặc biệt nhấn mạnh đây là hàng mới toanh toành toành, chưa từng sử dụng.

Thân hình càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều, Phương Mãn tự giác thấy mình phải có nghĩa vụ bảo vệ mọi người, bèn đi tuốt ở đằng trước. Khổng Khuyết đi song song với gã, còn Sơ Ân, Ngụy Lai và Kiền Thiên Ý đi phía sau. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cả đám mò mẫm tiến về phía trước trong bóng đêm đen kịt.

Ngụy Lai sực nhớ ra một vấn đề khá là quan trọng: “Ơ mà hình như bọn mình chưa trả tiền.”

Phương Mãn bèn đáp: “Khuyết er trả rồi.” Dù gã nghĩ Khổng Khuyết là ông chủ thì chắc không cần trả đâu.

Ngụy Lai nói: “Oh cảm ơn Khuyết mỹ nhân nha ~ đợi ra ngoài anh sẽ bắn trả em.”

Kiền Thiên Ý thì thào nhả chữ: “Chắc – ra – được – chứ?”

Sơ Ân sợ quéo người hô lên: “Kiền Thiên Ý! Đừng có mà cố ý dọa tôi!”

Khổng Khuyết cất giọng nhẹ nhàng: “Không sao, không cần trả đâu.”

“Gì, phải trả, không được thiếu một đồng. Khuyết er này thầy Phương lại dạy cho bé một đạo lý ở đời nữa. Ấy là bạn bè với nhau là phải sòng phẳng. Bé giàu là tiền của bé, nào có chuyện giàu thì lợi dụng.” Phương Mãn giẫm thấy bậc thang, bèn chìa tay về sau đỡ Khổng Khuyết, “Cẩn thận, có bậc thang.”

Ngụy Lai nói vẻ chua lòm: “Ê cờ hó bảo vệ người nhà vừa vừa thôi! Mình mi có bạn giai?! Hứ, sớm muộn gì ông đây cũng tìm được anh xã chân ái.”

“AAAAA!!!!!”

Sơ Ân đột nhiên phát ra một tiếng hét với độ cao có thể sánh ngang với cao nguyên Tây Tạng. Bấy giờ nó chả khác gì một quả bom nguyên tử, bùm, cả hội trường nổ tung. Phương Mãn giật nảy mình quay lại ôm chầm lấy Khổng Khuyết, áo sơ mi của Khổng Khuyết đau đớn chia tay một em khuy. Sơ Ân khóc thét ngồi sụp xuống ôm chặt đùi Khổng Khuyết, Ngụy Lai sợ đến văng tục, cũng ngã ngồi xuống ôm ré lấy Sơ Ân.

Chỉ có mình Kiền Thiên Ý vẫn đứng đó sờ mó khoảng không, chậm lụt hỏi: “Xảy – ra – chuyện – gì – thế?”

“Nãy… nãy… hình như có… có gì đó túm chân tôi.” Sơ Ân rúm ró kể.

Phương Mãn vỗ về lồng ngực mềm thịt của mình, hoang mang nói: “Sao mà thế được, đã tháo bịt mắt đâu mà đã bắt đầu?”

Sơ Ân bị dọa đến mất trí nhớ, cũng hoang mang chẳng kém: “… Không biết nữa, không nhớ nữa.”

Sau khi bị người của mình dọa cho một trận khiếp vía, lát sau mọi người lại tiếp tục tiến về phía trước. Ngụy Lai hô lên: “Đừng sợ Sơ Ân, không sao đâu.”

Sơ Ân: “… Ừm.”

Sơ Ân mồm nói thế nhưng đầu thì nào dám ngẩng, cứ gục vào vai Khổng Khuyết như con đà điểu.

Khổng Khuyết: “…”

Khổng Khuyết bình tĩnh kéo thẳng vạt áo, rồi xách quần nãy bị Sơ Ân kéo xuống, tự hỏi đây là “rất mạnh” mà Phương Mãn nói đây à. Hắn thà chọn ở nhà gặm móng tay hoặc mặc cái quần cạp chắc còn hơn.