Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 30




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùi vị quen thuộc và cảm giác quen thuộc ập đến, trái tim Phương Mãn đập rộn liên hồi, cơ thể có xu hướng chuyển từ “|” sang “卜”. Có điều Phương Mãn, một nhà hiền triết thận trọng, người đã kinh qua vô vàn kiểu biến thái quăng quật, bộ não vẫn cứ là vững như kiềng ba chân: Theo kinh nghiệm ở thang máy lần trước thì Khổng Khuyết không hề sợ đau mà còn càng hưng phấn hơn. Dục vọng của hắn sẽ ảnh hưởng xấu đến những người xung quanh và không có giới hạn.

Giống như bây giờ, hắn không chỉ ảnh hưởng đến Phương Mãn mà còn lấn sang cả cameraman trong góc phòng.

Chú cameraman thoạt trông khá bình thường, nhưng mùi thì không bình thường tí nào!

“Chú ra ngoài trước đi.” Phương Mãn nói với cameraman, rồi kẹp lấy Khổng Khuyết hộc tốc vọt vào nhà vệ sinh khóa chặt cửa lại.

Còn ranh con xui xẻo Khổng Khuyết lúc này lại vòng tay ôm cổ rồi trườn lên người Phương Mãn như rắn, ghé tai gã cười trầm thấp: “Đánh tôi, giật điện tôi, quật tôi,… làm chết tôi cũng được…”

“Không. Anh mày muốn cố thủ đường biên cuối cùng của người kế thừa xã hội chủ nghĩa.” Phương Mãn cho Khổng Khuyết ngồi xuống bồn rửa mặt, với lấy vòi hoa sen rồi phun nước vào mặt hắn. Khổng Khuyết ghét nước nên lắc đầu, vùi mặt vào lồng ngực màu mỡ của Phương Mãn.

Nói thật là tắm cho Khổng Khuyết khó hơn tắm cho Lươn Văn Chó gấp tỷ lần, ít nhất thì Lươn Văn Chó sẽ không giấu mặt đi.

Phương Mãn lắc đầu, trước tiên rũ nước trên đầu mình, sau đó tháo tóc giả của Khổng Khuyết xuống rồi xả nước xoa mái tóc bị xịt keo tạo kiểu của hắn, mở lời: “Ban nãy đá cậu, khụ khụ, xin lỗi nhé… xương sườn không sao chứ?”

Khổng Khuyết ngẩng mặt lên, lộ ra đôi mắt đen lánh ướt át, hớn hở đáp: “Anh đoán xem.”

Phương Mãn: Đau cỡ nào mà khiến Khổng Khuyết phởn đến nhường này cơ chứ?

Sắp tới còn phải ghi hình, Phương Mãn phải chắc chắn Khổng Khuyết không bị gã đá thành thương tật, bèn kéo váy của Khổng Khuyết xuống tận ngực, “Cởi váy ra tôi xem nào.”

“Khóa ở đằng sau.” Khổng Khuyết co chân quay người trên bồn rửa mặt, sau đó quỳ xuống đưa lưng về phía Phương Mãn, mặt đối diện gương, cười bảo: “Anh kéo đi.”

Phương Mãn: “…”

Giọt nước trên tóc nhỏ tỏng xuống rồi đậu xuống gáy. Sau gáy của Khổng Khuyết rất trắng, vừa rồi bị Phương Mãn nhéo thành vệt đỏ, giọt nước đậu bên trên trông thật giống sướng mai vương trên cánh hoa thắm. Cổ, vai và eo vạch ra một đường cung thuần khiết lại dâm đãng, yết hầu Phương Mãn trượt lên xuống. Gã vội nhắm tịt mắt lại rồi nhanh tay kéo khóa xuống, đồng thới với khăn tắm quấn kín người Khổng Khuyết.

Phương Mãn: Thêm một lần nhịn được.

Khổng Khuyết: “…”

Phương Mãn: “Được rồi, đừng nhìn nữa, lại muốn lừa anh mày chứ gì. Tắm rửa trước đi, anh đi lấy quần áo.”

Khổng Khuyết nhìn Phương Mãn qua gương, nói: “Phương Mãn, tối hôm qua anh bảo lần sau sẽ hôn tôi, đây là lần sau.”

Phương Mãn: “…”

Phương Mãn nhớ lại quá khứ, chợt thấy rằng tư tưởng của Khổng Khuyết đã được cải thiện đáng kể. Nếu là ngày xưa thì Khổng Khuyết đã đè gã ra hôn tới tấp rồi chứ còn lâu mới hỏi ý kiến như bây giờ.

Thế thì phải thưởng cho cái chứ nhể.

Phương Mãn niết sống mũi, nghiêm mặt nói: “Không được cắn môi anh đâu đấy.”

Khổng Khuyết gật đầu, moi trong túi váy ra một chiếc kẹo sữa, đưa Phương Mãn rồi háo hức nhìn chăm chú, như kiểu vừa đưa “ba con sói” chứ không phải kẹo.

Phương Mãn: Sao cứ có cảm giác như mình sắp sửa bán diêm thế này!

Phương Mãn chả hiểu sao Khổng Khuyết cứ thích hôn với kẹo thế. Chỉ là sắp phải ra ghi hình rồi, gã không thể chịu nổi khi mà chỗ dưới nó cứ “卜” như vầy và ở trong phòng tắm với Khổng Khuyết một cách mập mờ nữa!

Hây da ——

Phương Mãn cắn giấy gói, cúi đầu ngậm lấy môi Khổng Khuyết. Hương sữa thơm ngọt của kẹo lan tỏa giữa môi răng hai người. Khổng Khuyết vẫn đưa lưng về phía Phương Mãn, nghiêng đầu đón nhận nụ hôn của gã. Hắn ngả người vào lòng Phương Mãn, hay nói cách khác là vùi mình vào lòng Phương Mãn, tận hưởng một cái ôm vô cùng nóng bỏng và êm ái.

Khổng Khuyết nhớ hồi mình còn rất nhỏ, hình như mẹ hắn cũng đã ôm hắn vào lòng thế này và gọi là con yêu, chứ không phải quái vật.

Kể từ hôm đi châu Phi cứu husky của Chu Hướng Vãn, Khổng Khuyết vẫn luôn muốn biết kẹo sữa có vị gì. Hắn những tưởng nó sẽ the lạnh như tuyết và tương tự bạc hà, chứ không ngờ kẹo sữa lại vừa thơm vừa mềm và vừa ngọt thế này, có phần giống với “tình yêu” mà mẹ hắn từng hay nói.

Khổng Khuyết rơi vào trầm tư, xác nhận rằng mình đã có được tình yêu.

Nụ hôn này Phương Mãn nắm quyền kiểm soát. Trước đây mỗi lần Khổng Khuyết hôn đều như muốn cắn đứt môi gã, song hôm nay hắn lại dịu dàng đến lạ, trừ thi thoảng có thè lưỡi liếm môi gã ra thì không làm bất cứ điều gì điên rồ khác.

Nước nhỏ tí tách từ vòi hoa sen xuống, và nụ hôn ướt át ngọt ngào đã khiến Phương Mãn quên béng đi khái niệm thời gian. Tuy vậy cái eo ê ẩm và đôi môi hơi nhói nói với gã rằng cả hai đã hôn lâu lắm rồi.

So với kẹo cứng thì kẹo sữa mềm không dễ cắn, Phương Mãn móc lưỡi cuốn lấy phần kẹo cuối cùng vào miệng mình rồi lẳng lặng nuốt xuống.

“Xong, hết tiền.” Phương Mãn rút miệng vô tình, với lấy tờ khăn giấy đưa cho Khổng Khuyết, thầm có cảm giác như mới vừa bón Khổng Khuyết uống sữa xong.

Khổng Khuyết chớp chớp mắt, mặt mũi có vẻ mê man, hỏi: “Kẹo đâu?”

Phương Mãn dang tay nhún vai, nói vẻ vô tội: “Tan hết rồi.”

Khổng Khuyết chợt mỉm cười, “Anh trộm nuốt nó.”

Khổng Khuyết vừa cười cái, mùi máu tanh ám ảnh đã xộc thẳng vào mặt Phương Mãn.

Phương Mãn: “…”

Phương Mãn hoang mang style, nuốt mỗi nửa viên kẹo thôi mà Khổng Khuyết có cần nóng vầy không? Ngày nào cũng chuyển một mả tiền vào tài khoản của gã mà có thấy Khổng Khuyết đau lòng gì đâu.

Phương Mãn: “Hầy, viên kẹo thôi mà, cậu giận gì?”

Khổng Khuyết: “Anh đã ăn tình yêu của tôi.”

Phương Mãn: “???”

Lần này Phương Mãn hết vững vàng nổi rồi, tức tốc bịt mũi rồi lao ra ngoài, không quên ới lại một câu: “Khuyết er bình tĩnh bình tĩnh, tắm rửa trước đê, tôi đi kiếm kẹo trả cụ!”

————

Đợi đến lúc Khổng Khuyết tắm xong đi ra, Phương Mãn vẫn chưa tìm thấy loại kẹo sữa như của Khổng Khuyết.

Khổng Khuyết đã bình thường trở lại, giữ nguyên nụ cười hoàn hảo rồi đứng bên cạnh Phương Mãn một cách tao nhã.

Phương Mãn hèn hèn nói nhỏ: “… Tôi không kiếm được cái nào.”

Khổng Khuyết mỉm cười: “Không sao.”

Phương Mãn nghĩ bụng, mùi của cụ lúc này chắc giống “không sao”?!

Đến giờ ăn sáng, đội nghệ sĩ nhận được nhiệm vụ của ê-kíp chương trình: Nấu bữa sáng tình yêu cho người quản lý đã vất vả gọi bạn dậy. Nhưng nguyên liệu nấu ăn thì phải tự mình kiếm lấy.

Nguyên liệu nấu ăn đa dạng được bày trên giá, tương ứng với số thứ tự khác nhau. Nghệ sĩ cần lần lượt tung xúc xắc để lấy số nguyên liệu. Ví dụ lần một đổ được số 1, lần hai đổ được số 5 thì sẽ lấy được hai nguyên liệu số 1 và 5. Còn phương thức nấu thì quyết định bằng cách rút thăm.

Phương Mãn, Sơ Ân, Kiền Thiên Ý, Diêu Triêu Vụ và Triệu Nặc Hoằng ngồi quanh bàn với viên xúc xắc ở giữa. Cả đám ngồi im đơ, không ai nhúc nhích. Phương Mãn ngó quanh một vòng, mở màn hỏi: “Ai tung trước?”

Triệu Nặc Hoằng nhìn Phương Mãn rồi nói một cách trìu mến, “Tóc anh dày nhất nên anh tung trước đi.”

Phương Mãn: “…”

Phương Mãn nín thinh, da gà da vịt nổi cả tảng. Cái tay Triệu Nặc Hoằng này càng già càng sến ** thì phải.

Kiền Thiên Ý chống cằm nói: “Anh – lớn – tuổi – nhất – nhường – anh – lắc – trước.”

Phương Mãn ngầm hiểu Kiền Thiên Ý đang giải vây cho mình, bèn cười đáp: “Thế tôi xin phép đi trước vậy.”

Phương Mãn tung lần đầu tiên, kiếm được số 66: trứng gà.

“Wow!!!”

“6666,” Ngụy Lai giơ ngón cái hô lên: “Đạo diễn Phương ngầu lòi con tờ phòi!”

Ngụy Lai nói: “Ê cờ hó, bất khả chiến bại đã thấm vào da thịt.”

Phương Mãn: “Ông đừng có ‘nice’ tôi, tôi sợ đấy.”

Lần đổ thứ hai của Phương Mãn vào số 11: sầu riêng.

Trứng xào với sầu riêng, chua chua mà lại mix với tanh tanh nữa thì nó cứ phải gọi là ối dồi ôi.

“Vãi lều…”

“…”

“…”

Kiền Thiên Ý: “Ha – ha – ha.”

Phương Mãn run rẩy ngoảnh lại, chỉ dám liêng liếc Khổng Khuyết bằng một bên mắt: “Khuyết, chủ tịch Khuyết ơi anh sai rồi.”

Khổng Khuyết đẩy kính, cười mỉm nói: “Không sao.”

Chiếu theo mùi hiện tại thì đúng là Khổng Khuyết thấy không sao thật. Phương Mãn tự dưng có vẻ được sủng mà sợ. Tuy Khổng Khuyết là chúa nhỏ nhen sẽ nóng máu vì một cái kẹo, ấy nhưng ở vài phương diện khác thì lại khá dễ tính nhớ. Phương Mãn quay về chỗ, chợt sinh ra ý nghĩ “Khổng Khuyết cứ bị biến thái kiểu dễ thương” mới ghê.

Triệu Nặc Hoằng: “Tôi là người tiếp theo, ok chứ?”

Phương Mãn đương nhiên không có gì phản đối. Lúc gã đẩy xúc xắc sang, Triệu Nặc Hoằng tự nhiên cười sến ** với gã cái, khiến gã sởn hết cả da gà da vịt.

Viên xúc xắc lạnh lẽo đã không còn vương hơi ấm từ bàn tay của Phương Mãn. Triệu Nặc Hoằng miết ngón cái lên mặt xúc xắc, nhắm mắt ném nó ra.

Số 45: mì gạo.

Triệu Nặc Hoằng thở phào, quay sang bảo Phương Mãn: “Em đổi mì lấy sầu riêng của anh nhé?”

Phương Mãn: “…”

Lý Vĩnh Ba, quản lý của Triệu Nặc Hoằng sốc nặng, hô oai oái: “Anh với chú kết thù rồi hả Triệu Nặc Hoằng?” Câu này của anh ta như kiểu nói đùa thôi, song thực tình là anh ta giận thật. Anh ta không muốn Triệu Nặc Hoằng dính dáng gì đến Phương Mãn nữa. Nếu sự thật năm đó bị phơi bày thì hậu quả sẽ rất tai hại.

Phương Mãn nói: “Không đổi.” Do đông người nên Phương Mãn không tiện gắt công khai với Triệu Nặc Hoằng. Gã sờ bụng mình, nghĩ xem sầu riêng với trứng thì mần được ra món gì đỡ kinh dị đây.

Sơ Ân là người tiếp theo. Trước khi tung xúc xắc, Ngụy Lai ngả vào lưng Sơ Ân phân tích: “Hình như số càng lớn, nguyên liệu càng bình thường. Nào cục cưng mít ướt, tung số lớn!”

Sơ Ân ngầu lòi ừ tiếng rồi tung bừa xúc xắc, kết quả đổ được ra số 65: thịt kangaroo và số 43 – ớt chưng Laoganma.

Thịt chuột túi ướp ớt chưng Laoganma mà rán lên thì không khác gì thịt bò bít tết.

febf9b6aa4543cb6d11b6ea77368d11ajpeg

“Hulaaaa!” Bông hoa yêu kiều Ngụy Lai run tờ lưng tưng tưng.

“Ăunnn ——” Sơ Ân ngã đùng ra sau, dụi đầu vào vai Ngụy Lai, “Có to không?!”

Ngụy Lai: “To!”

Mặt Trần Mai Hàm sầm hẳn xuống, Diêu Triêu Vụ thì cười gượng gạo, với lấy xúc xắc tung lên, kiếm được một lát bánh mì nướng Aomang.

Đến tung xúc xắc mà Kiền Thiên Ý cũng lười, Long Đông Cường đành phải túm lấy tay Kiền Thiên Ý để giúp cậu ta tung. Chắc là lười có phúc của lười nên Kiền Thiên Ý đã đổ được mì ăn liền với xúc xích giăm bông. Long Đông Cường đấm ngực giậm chân, cảm động đến rớt nước mắt.

Nói chung sầu riêng xào trứng gà của Phương Mãn là đỉnh của chóp rồi, không ai dám soán ngôi.

Ê-kíp chương trình chuẩn bị năm cái bếp gas ở ngoài vườn. Các nghệ sĩ tất bật chiên xào nấu nướng, còn hội quản lý thì ngồi vào bàn chờ cơm. Bầu không khí có phần trang nghiêm.

Trần Mai Hàm với Ngụy Lai cũng coi là đối thủ cạnh tranh, vốn đã chả ưa nhau xưa giờ nên cơ bản là chẳng thèm diễn, ngồi cách nhau xa tít.

Long Đông Cường thì sợ Khổng Khuyết chết đi được, khép nép ngồi im re cạnh Khổng Khuyết. Lý trí nói không bợ đít lãnh đạo thì cũng nên trò chuyện vài câu với ngài, bèn gom hết can đảm chực nói, thì Lý Vĩnh Ba đột nhiên xáp đến.

“Khổng Khuyết, ” Lý Vĩnh Ba cười giả lả, hỏi: “Phương Mãn từng nấu cơm cho cậu chưa?”

Khổng Khuyết mỉm cười, đáp: “Chưa.”

Lý Vĩnh Ba: “Anh gặp nó lần đầu là ở nhà Tiểu Triệu. Nó xách túi hoa quả với thức ăn đến bảo Tiểu Triệu mở cửa nhưng Tiểu Triệu không mở. Mà này, sao cậu quen Phương Mãn thế, nó cũng tặng hoa quả cho cậu à?”

Long Đông Cường túa mồ hôi hột. Lý Vĩnh Ba nói như kia là ngầm ám chỉ Phương Mãn quấy rối Triệu Nặc Hoằng trước, còn hỏi Phương Mãn có tặng hoa quả cho Khổng Khuyết không ý là hỏi thăm quan hệ của hai người họ.

Khổng Khuyết vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: “Anh Lý à, tôi biết anh muốn hỏi gì. Rốt cuộc Phương Mãn có quy tắc ngầm Triệu Nặc Hoằng hay không, chúng ta đều biết. Khi nào các người chết, chỉ phụ thuộc vào việc tôi muốn chơi bao lâu thôi.”

“… Cậu.” Lý Vĩnh Ba hít sâu một hơi, cố kéo ra một nụ cười vặn vẹo, “Khổng Khuyết à, cậu còn quá trẻ, gì mà chết hay không, hơi kích động quá rồi đấy. Ở đời quan trọng nhất là phải biết lựa đường mà đi. Cậu làm quản lý cho Phương Mãn rủi ro cỡ nào chứ. Với điều kiện của cậu thì làm ngôi sao hàng đầu cũng chẳng khó khăn gì. Anh Lý quý cậu nên mới không muốn thấy cậu đi sai hướng. Cậu cứ cân nhắc cho kỹ đi, đừng hấp tấp mà ra quyết định.”

“Tôi không phải quản lý của Phương Mãn.” Khổng Khuyết nở một nụ cười biến thái nhưng vẫn không mất đi phép tắc, “Tôi là ‘bé đường’ Phương Mãn mới nuôi. Không giúp anh ấy thì giúp ai?”

Lý Vĩnh Ba: “…”

Long Đông Cường rùng mình run rạc, lại nhớ đến nỗi hãi hùng khi bị thân phận giả của Khổng Khuyết chi phối.