Phương Mãn không đến quấy rầy cô nàng, xác nhận Tiểu Nghê vẫn còn sống rồi rời đi. Ăn trưa xong, gã đeo khẩu trang rồi dẫn Tằng Kim Hâm đến công ty đối tác để gặp mặt bàn chuyện lần hai.
Trên bàn hội nghị hình chữ nhật, phía bên trái là đối tác trung niên thừa mỡ (về sau gọi là lão Du) lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Ngồi bên phải là Phương Mãn và Tằng Kim Hâm. Tằng Kim Hâm ghét quá khó nhịn đành phải cúi gằm mặt nhìn laptop, sợ không giấu được lại rách việc. Phương Mãn nhận lấy tách trà mà cô thư ký đưa cho mình, đồng thời ngửi được mùi trên người cô nàng, nhướn mắt mỉm cười: “Cảm ơn.”
Lúc Phương Mãn nhướn mắt nhìn trông cực giống chó.
Đôi mắt màu nâu nhạt ướt át trong veo, khiến gã nom thật sạch sẽ và thuần khiết, ít nhất là ở bề ngoài. Cô thư ký đỏ mặt cười ngượng.
Đợi cô thư ký ra ngoài xong, Phương Mãn mới quay sang hỏi lão Du: “Đấy là vợ sếp à?”
“Dẹp mẹ đi, tôi không có thì giờ nói vớ vẩn với cậu.” Sắc mặt lão Du càng thêm khó ở, gằn giọng nói: “Đánh giá tiến độ từ đầu đến nay, công ty cậu đã làm tôi thất vọng quá nhiều, làm rặt thứ rác rưởi!”
Phương Mãn ngả lưng ra ghế ngồi rung chân: “Bình tĩnh nào, bình thường thôi. Thứ gì trong thùng rác mà chả là rác rưởi.”
Câu này rõ ràng đang chửi đểu ông ta là thùng rác. Lão Du kinh hãi, nhận ra Phương Mãn lúc này đã khác hoàn toàn với hôm trao đổi công việc.
Hồi còn chưa trở mặt, Phương Mãn cười với ông ta rất chi là thành thật biết điều, chăm chỉ nghe lời sửa bản vẽ khiến ông ta tưởng Phương Mãn chỉ là loại nhát cáy dễ bắt nạt, được mỗi cái mã bảnh giai.
Lão Du vênh mặt tự tin nói: “Được, mày giỏi. Hợp đồng ký hết rồi đấy, gọi sếp mày đến trả tiền vi phạm hợp đồng đi.”
Nói xong chỉ thấy Phương Mãn đủng đỉnh cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi nhai lá trà. Quai hàm cử động khẽ của gã khiến lão Du liên tưởng đến cảnh ăn thịt của động vật hoang dã.
Lão Du: “Gì, muốn đấm tao à? Tin tao gọi bảo vệ lên tống cổ chúng mày cút xéo không!”
Tằng Kim Hâm nghĩ đến hình thể của Phương Mãn, đoán rất có thể sẽ xảy ra xô xát bèn vội vàng ôm lấy bé cưng Macbook mới mua chưa kịp phỏng tay của mình.
Phương Mãn nói: “Ấy đừng, bình tĩnh nào. Sếp mà gọi bảo vệ đuổi bọn tôi đi là quan hệ của sếp và cô thư ký sẽ không giấu được đâu đó.”
Lão Du: “… Mày nói vớ vẩn gì đấy?”
Phương Mãn đeo lại khẩu trang đen, gằn từng chữ: “Trên người ông có mùi của cô ta, và người cô ta cũng có mùi của ông, mà ông lại đã có vợ. Nếu không phải vợ chồng thì là gì? Kết hợp với nhân phẩm của ông thì có thể suy được ra cô ta là bồ nhí ông bao.”
Tằng Kim Hâm: “!”
Lão Du sợ quéo người, đến mức không kiểm soát được âm lượng: “Mày nói láo!”
Phương Mãn: “Láo hay không tự ông biết. Hủy hợp đồng ok thôi, nhưng ông phải chịu phí vi phạm, không thì tôi không ngại làm lớn chuyện lên đâu.”
Lão Du cáu đến mướt dầu, mặt bóng loáng, nhưng làm gì được Phương Mãn? Ông ta thở phì phò ra mở cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút.”
Phương Mãn điềm nhiên đi về phía cửa, Tằng Kim Hâm vừa thở được hơi vì thấy Phương Mãn không dùng vũ lực, song chợt thấy lúc Phương Mãn đi qua lão Du, gã đã giơ túi tài liệu vỗ bốp vào mông lão Du một cái. Tằng Kim Hâm suýt thì đứt hơi.
Một tiếng “bộp” giòn giã vang lên trong phòng họp, đừng nói Tằng Kim Hâm, đến lão Du chắc cũng là lần đầu bị trải nghiệm “quấy rối tình dục” nơi công sở thế này. Ông ta kinh hoàng đến quên cả giận, chỉ biết nhìn đăm đăm Phương Mãn như nhìn người ngoài hành tinh.
“Mông già ói, lại còn nhão.” Phương Mãn nhíu mày, “Tôi quất ông là để ‘nâng đỡ’ ông đấy.”
Tằng Kim Hâm bừng hiểu Phương Mãn đây là đang báo thù cho Tiểu Nghê. Nếu không phải tình huống không cho phép thì cậu đã vỗ tay tán thưởng sư phụ mình rồi. Đúng kiểu “còn yêu thì ăn kẹo ngọt, hết yêu thì ăn dép vào mồm”.
“Đ*t mẹ mày…” lão Du chỉ thẳng vào Phương Mãn, run rẩy mắng: “… thằng bê đê kinh tởm.”
Lúc đó lão Du là tính vừa chửi vừa tung cú đấm vỡ alo Phương Mãn, nhưng xét đến chuyện Phương Mãn có thể dễ dàng đo ván mình bằng một tay, mà nếu gọi bảo vệ thì lỡ Phương Mãn lại tát mông ông ta cái nữa thì đúng là bách nhục. Thế là ông ta đành phải cắn răng mà nuốt xuống cục tức này: “Đ*t mẹ cái loại bê đê đĩ thõa, mày chờ đó cho ông!”
Phương Mãn “ỏ” tiếng, “Tốt nhất là ông có cái bản lĩnh đấy.”
Tằng Kim Hâm đã hoàn thành xuất sắc vai quần chúng, vênh mặt ưỡn ngực đi theo Phương Mãn ra về, đặt mông xuống xe xong cậu mới hét lên: “Ôi sư phụ của con ngầu bá cháy bọ chét! Con mà là con gái con sẽ lập tức nhận sư phụ là chồng!”
Phương Mãn: “…”
Đợi Tằng Kim Hâm phấn khích bày tỏ sự ngưỡng mộ vô biên của mình xong, Phương Mãn mới thở dài rồi bảo: “Thực ra đây không phải cách xử lý hay nhất.”
Tằng Kim Hâm: “Hở?”
Phương Mãn nói: “Ví dụ này, đồ đệ là người cực kỳ căm ghét kẻ sát nhân. Kẻ sát nhân giết người nhà đồ đệ nhưng lại sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, vậy đồ đệ sẽ làm gì?”
Tằng Kim Hâm đáp ngay lập tức: “Con sẽ giết nó.”
Phương Mãn: “Nếu giết nó thì chú mày sẽ trở thành kẻ sát nhân mà chú mày căm hận nhất.”
Tằng Kim Hâm: “…”
Một dự cảm bất thường lóe lên trong đầu Tằng Kim Hâm, bởi cậu biết một đợt “Phương ngôn Phương ngữ” sắp sửa xối thẳng xuống đầu cậu rồi.
Phương Mãn nói: “Đồ đệ đã bao giờ tự hỏi tại sao những câu chuyện trả thù lại hấp dẫn đến vậy chưa? Đơn cử mấy bộ chú mày biết:《 Hamlet 》, 《 Người về từ cõi chết 》cả 《 Bá tước Monte Cristo》,…”
Trông vẻ mặt ngáo ngơ của Tằng Kim Hâm, Phương Mãn bổ sung thêm bộ nữa: “Cả hai bộ thầy trò mình cùng xem Avengers và Lang Gia Bảng nữa.”
Tằng Kim Hâm: “… chưa biết hấp dẫn ở đâu?”
Phương Mãn: “Cái hấp dẫn ở câu chuyện trả thù là sự cân bằng. Nói theo góc độ văn hóa thì trăm nhân ắt có quả, và quan niệm ăn miếng trả miếng phù hợp với quan niệm tôn giáo của đại đa số các dân tộc. Còn về góc độ pháp lý thì báo thù lại mang tính răn đe, tức là, nếu mày tổn thương tao thì tao tổn thương lại mày, đó là cơ chế tốt để duy trì sự cân bằng xã hội. Ngoài ra, có một điểm quan trọng nhất, là trong câu chuyện báo thù, mọi người có thể thấy sự đối lập rõ rệt của các nhân vật, mà sự đối lập này là thứ mà mọi người đều thích thấy. Tỷ như nhân vật chính ngây thơ ngốc nghếch bị bắt nạt vùi dập cuối cùng biến ác. Hay như nhân vật chính yếu ớt nhưng kiên cường chống trả, cuối cùng khiến trùm phản diện phải quỳ khóc xin tha, v..v… Những người báo thù sẽ có lợi thế tự nhiên, chẳng hạn như lão Du quấy rối Tiểu Nghê, sư phụ răn đe lại lão bằng cách tát mông lão. Thực tế hành vi của sư phụ cũng đáng khinh chẳng kém, nhưng được che đậy bằng cái mác mang tên trả thù. Tuy là phạm pháp, nhưng lại chính đáng về mặt đạo đức. Vì vậy, những người báo thù có một khí chất cân bằng giữa cái ác và công lý, đó là một nét quyến rũ cực kỳ độc đáo.”
Tằng Kim Hâm chuẩn bị thăng thiên: “… Sư phụ, đừng niệm nữa, đầu con đau quá. Con chỉ hỏi sư phụ một câu thôi này, làm màu xong sư phụ có thấy sướng không?!”
Phương Mãn: “… Sướng.”
Tất nhiên, cái giá phải trả cho Avengers pha kè không phải là dạng vừa. Sau khi Phương Mãn về công ty thì lại phải vào phòng giám đốc uống trà thêm tiếng nữa. Chỉ có điều người phá vỡ hợp đồng là người khác nên dù Giám đốc có giận cũng không thể làm gì được Phương Mãn.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến giờ tan làm. Cà thẻ chấm công xong, Phương Mãn vác cái đầu ong ong lắc lư chen lên tàu điện ngầm. Đang là giờ cao điểm buổi chiều, tàu điện ngầm lao nhanh qua đường hầm, già trẻ gái trai lắc bên nọ ngả bên kia như ướp thịt.
Phương Mãn đeo khẩu trang đen, một tay cầm cái nắm trên nóc tàu điện ngầm, tay kia mở di động, thấy Tiểu Nghê nhắn một tin “Cảm ơn” đến, song Phương Mãn không định trả lời. Một là do gã tan làm rồi, và hai là khi gã chen lấn trên tàu điện ngầm, gã sẽ cực kỳ máu chó.
Khứu giác của Phương Mãn nhạy hơn người thường gấp mấy lần, qua lớp khẩu trang rồi gã vẫn có thể ngửi thấy đủ thứ mùi phức tạp.
Mùi đồ ăn vặt, hôi miệng, mồ hôi, nước hoa… Những mùi này lên men trong buồng xe ngột ngạt tạo thành một tổ hợp mùi kinh dị khiến Phương Mãn hận không thể mất đi khứu giác. Song bên cạnh đó, Phương Mãn vẫn có thể ngửi thấy những mùi hương nhẹ nhàng khác. Mùi này tồn tại trong cõi siêu hình mà người bình thường không thể ngửi được, và nó là mùi hương riêng của mỗi người.
Có người thì là mùi đào, người lại là mùi bạc hà, có người thì giống mùi thuốc lá, cũng có người lại như mùi cứt,… Nói chung trên đời ai nấy đều có một mùi hương đặc trưng mà chính họ không biết, cũng như không thể ngửi được từ người khác.
Tuy nhiên, Phương Mãn có thể.
Vậy nên Phương Mãn có thể ngửi thấy Tiểu Nghê đang ngồi trên băng ghế dưới công ty, hay ngửi thấy mùi tòm tem của lão Du và cô nàng thư ký.
Này giống kiểu dị năng mà chỉ những nhân vật cốt cán của thời đại mới có. Khi còn nhỏ Phương Mãn luôn nghĩ rằng sau này mình sẽ trở thành anh hùng giải cứu thế giới hay đại loại vậy, có thể xưng huynh gọi đệ với Batman, rồi là sóng vai chạy cùng Captain America, Avengers không có gã sẽ như mất đi linh hồn. Thêm tính cách bẩm sinh nữa nên hồi nhỏ Phương Mãn phải nói là hết sức lệch lạc và bố đời, tự cho mình là Đấng. “Cuộc đời ta đã định sẵn là một huyền thoại”, “tương lai sẽ nắm giữ mạch máu toàn cầu”, “một trong những bước ngoặt toàn cầu sẽ là ta” chính là “Phương ngôn phương ngữ” mà gã luôn treo trên mồm.
Nếu Phương Mãn được sinh ra ở vạch xuất phát thì gáy thế sẽ thành sự thật đấy, tiếc thay Phương Mãn lại ở Tấn Giang mới đau, vậy nên mọi thứ sẽ được diễn ra theo một cách khác. Là “người con” được Đấng tối cao chọn, một khi gã kết hôn với người đàn ông nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế toàn cầu thì cũng chẳng khác gì đã cứu vớt thế giới.
Thôi chuyện này để kể sau, với cả nghe cũng giống chém gió nên thôi cứ để đấy đã. Còn hiện tại, với sự gia tăng không ngừng của tuổi tác và những cú vả điếng người của xã hội, Phương Mãn dần nhận ra mình chỉ có cái mũi dài như chó thôi, à đâu, gã cảm thấy mình còn chẳng bằng chó ấy chứ.
Phương Mãn và hàng chục người chen nhau ra khỏi tàu điện ngầm, đi ra theo lối riêng rồi chuyển sang dùng xe đạp công cộng, cuối cùng đi bộ mười phút và trở lại nhà trọ của mình.
Cửa vừa mở ra, một chú Alaska khổng lồ há miệng thở phì phò điên cuồng quẫy đuôi nhào vào người Phương Mãn, hệt lợn rừng lao vào gốc cây. Phương Mãn hạ giọng quát: “Lươn Văn Chó! Dừng lại.”
Lươn Văn Chó là tên của Alaska. Lươn Văn Chó được Phương Mãn huấn luyện rất khá. Nghe thấy mệnh lệnh, chó ta lập tức ngồi bệt mông xuống đất rồi lê đến chân Phương Mãn, cái đuôi vẫn quẫy loạn.
Phòng khách của Phương Mãn kỳ thực không ra cái dạng gì, bày một đống đồ chơi cho chó, đồ đạc đắt tiền cũng chẳng dám mua, dù sao Lươn Văn Chó cũng có biệt tài phá nhà, cứ có gì đắt là chó ta xẩu hết.
Căn nhà tràn ngập thứ mùi khiến con người ta an tâm, Phương Mãn đi tắm xong thì ôm Lươn Văn Chó sửa video.
Trước khi Phương Mãn lên bảy tuổi thì muốn là Đấng cứu thế, nhưng lý tưởng này đã không thể thành hiện thực. Sau khi lên bảy thì lại muốn làm đạo diễn, dù sau này con đường đến với nghề quay phim gặp nhiều chông gai và trắc trở, song sở thích này vẫn chưa hề mai một cho đến nay.
Chỉ là diễn viên chính từ hàng ngũ sao sáng đã biến thành một con chó ngáo.
Video đang chiếu đến cảnh Lươn Văn Chó ngậm túi rác ném vào thùng rác, ai dè người béo quá nên làm đổ cả thùng rác, cuối cùng ngước đôi mắt ngây thơ vô số tội lên nhìn Phương Mãn còng lưng nhặt rác.
Lúc đầu Phương Mãn chỉ muốn quay Lươn Văn Chó đổ rác thôi, không ngờ cuối cùng nó lại làm đổ cả thùng rác.
Lúc Phương Mãn sửa video sẽ rất chill, gã nắn chân chó của Lươn Văn Chó, khen ngợi: “Đỉnh cao của diễn xuất là diễn không cần kịch bản. Trình độ diễn của cưng đã chạm nóc loài chó rồi đấy Lươn Văn Chó ạ.”
Lươn Văn Chó: “Gâu!”
Chẳng mấy chốc Phương Mãn đã sửa video được một tiếng. Gã vuốt mép tóc, quyết định đi ngủ, bấy giờ Lươn Văn Chó đã đánh được mấy giấc.
Ngoài cửa sổ có trăng sáng, ánh trăng bàng bạc hắt vào phòng, Phương Mãn cuộn chăn nhắm mắt, thoáng cái đã thấm mệt chìm sâu vào giấc.