Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 83: C83: Chương 83




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Việt muốn nhặt một hòn đá, thế nhưng lê thân thể nửa tàn phế này, cúi người còn khó khăn, nói chi là nhặt đá trong suối.

Sau khi thử vài lần đều không thành công, anh bỗng dưng thấy hơi nóng nảy, mặt mày nom không vui vẻ gì, thường hay mím môi, chau mày.

Bên cạnh, Lâm Khinh Chu nhìn thấy hết, chỉ thấy anh thế này rất đáng yêu.

Nhưng khoảng đất bên suối không được bằng phẳng, cậu sợ Tần Việt té ngã, vì vậy chủ động hỏi: "Ông chủ Tần muốn cái gì, muốn lượm đá ư, nhìn trúng cái nào, có cần tôi giúp anh không?"

Tần Việt đã sớm để ý đến ánh mắt nóng rực đặt trên người mình, bình thường nếu như thấy khó anh sẽ không ép mình, nhưng hôm nay không biết bị làm sao, cứ phải hơn thua, không chịu bỏ hòn đá, cũng không nhận ý tốt, chỉ lạnh lùng nói: "Không cần."

Ngay cả động tác cúi người cũng không khỏi lớn hơn, kết quả sơ ý lệch trọng tâm, cả người đột ngột nhào vào trong suối!

Thật ra Tần Việt đã chuẩn bị ngã chúi đầu, nhưng Lâm Khinh Chu nhanh tay lẹ mắt kéo anh lại: "Cẩn thận -"

Giây tiếp theo, xe lăn bị đẩy về sau một đoạn theo, đập mạnh lên chân Lâm Khinh Chu, Lâm Khinh Chu ăn đau rên một tiếng, "Ưm..."

Xe lăn tải trọng lượng của bản thân anh, hơn một trăm cân, trái tim Tần Việt chợt thít lại, quay đầu nhìn về sau -

"Có bị thương chỗ nào không? Có va vào đâu không?" Mặt Lâm Khinh Chu tái xanh, nhưng cậu không kiểm tra thương thế của mình ngay, mà vội vã hỏi Tần Việt.

Tần Việt không nói được nên lời, ngây ngốc nhìn cậu, lồng ngực của hai người đều phập phồng dữ dội. Lúc lâu sau, anh nhắm mắt, trầm giọng nói: "Tôi không sao, xin lỗi cậu Lâm."

Con ngươi của Lâm Khinh Chu đột ngột co lại, có vài giây, Tần Việt cho rằng cậu sắp nổi cáu, nhưng một lát sau cảm xúc của cậu chợt trở về bình tĩnh: "Không có gì, không sao thì tốt."

Cổ họng như bị nghẹn thứ gì đó, bức bối đến mức thở không ra hơi, Tần Việt vô thức cụp mắt.

Lúc bấy giờ người sau lưng đã lùi lại, Tần Việt còn chưa kịp ngoảnh đầu nhìn, người kia đã đi tới bên suối, nhặt một viên đá màu hồng nhạt lên, giơ cao với anh: "Ông chủ Tần, hồi nãy anh muốn lượm cái này đúng không?"


Đó là viên đá hình trái tim, rất giống viên Tần Việt tặng Lâm Khinh Chu hồi đón sinh nhật cậu năm đó, chẳng qua là viên này nhỏ hơn, mỏng hơn một xíu.

"Phải." Tần Việt nói.

Lâm Khinh Chu dúi viên đá ấy vào lòng bàn tay anh, nắm lòng bàn tay anh lẫn hòn đá trong tay: "Cho anh."

Ánh mắt cậu nhìn anh sâu thẳm mạnh mẽ, như thứ cậu tặng Tần Việt không phải một viên đá, mà là trái tim của chính mình.

Tần Việt không dám nhìn ánh mắt này của cậu, bỗng chốc nghiêng đầu. Điềm nhiên nói: "Cảm ơn."

Tần Việt buông tay anh ra, đứng dậy, trả lời: "Đừng khách sáo."

Chân cậu tóm lại vẫn bị xe lăn đè bị thương, ban nãy có một lúc còn thấy mu bàn chân bị nghiền nát luôn rồi, lúc thẳng người không đứng vững, lảo đảo một cái, nhe răng hít khí lạnh.

Nếu là hồi trước, cậu không thể nào nhịn được như thế, chắc chắn đã sớm nhào vào lòng Tần Việt khóc sướt mướt làm nũng, đòi Tần Việt dỗ, đòi Tần Việt cõng.

Bây giờ Tần Việt không còn cõng cậu được, cậu cũng không cần người ta dỗ nữa.

Nghĩ đến điểm này, cơn tức trong lòng Tần Việt càng ngột ngạt hơn, nắm chặt viên đá nơi lòng bàn tay, ánh mắt ảm đạm đi. Một lúc sau, anh nói với giọng rất khẽ: "Chi bằng về thôi."

Hai người trở về theo đường cũ, chỉ là lần này Tần Việt tự lăn xe lăn, không cho Lâm Khinh Chu đẩy, người kia thì cà nhắc đi theo ở phía sau.

Con chó đen gặp trước đó không biết lại ló ra từ lúc nào, đi theo họ không xa không gần, trong lòng Lâm Khinh Chu dám chắc, thỉnh thoảng lại ngó về sau, thân mình cũng che xe lăn của Tần Việt, sợ con chó kia đột nhiên phát điên lao lên.

Có lẽ vẻ lo lắng trên mặt cậu quá rõ ràng, lúc đến chân núi Tần Việt cũng nhìn về phía sau: "Nó tên Đại Hắc, là chó chị Minh Minh nuôi, nhìn thì có hơi dữ, thật ra rất ngoan, không cần lo."

Lâm Khinh Chu không nhìn ra nó ngoan chỗ nào, lại không nỡ phản bác Tần Việt, chỉ đành nói: "Vậy sao."


"Đại Hắc, lại đây." Nghe ra cậu lấy lệ, Tần Việt dứt khoát vẫy tay với con chó Đại Hắc, mà con chó kia vậy mà vẫy đuôi phi như bay tới thật, bổ lên người Tần Việt, lè đầu lưỡi ướt dầm dề liếm tay và mặt Tần Việt, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng xì xì.

Cho dù Tần Việt nói nó không cắn người, Lâm Khinh Chu vẫn có hơi sợ, đề phòng nhìn chằm chằm đối phương.

Hơn nữa sức nó lớn quá, xe lăn đã lăn về sau sau mấy lần đụng của nó, mấy lần Lâm Khinh Chu cũng bị dọa, lật đật dùng chân cản lại.

"Gâu gâu gâu... gâu..." Nhưng Đại Hắc cực kỳ hào hứng, liên tục nhoài lên người Tần Việt.

Tần Việt bị liếm cho ngứa, cơ thể né ra sau theo bản năng, vì vậy mà tóc anh sượt qua mu bàn tay của Lâm Khinh Chu rất nhiều lần, tê tê ngứa ngứa, khiển cổ họng nghẹn cứng.

"Đừng nghịch, Đại Hắc, hahahahaha... đừng nghịch..."

"Được rồi, được rồi, đừng liếm nữa, đủ rồi...nghe lời, Đại Hắc, lấy cho mày đồ ngon..."

Tần Việt nom rất thích con chó này, từ ngày gặp lại đến nay, Lâm Khinh Chu vẫn chưa thấy anh cười thoải mái như vậy lần nào. Khoảnh khắc ấy, cậu chợt không có tiền đồ bắt đầu ghen ăn tức ở với một con chó.

Mà con chó này như nghe hiểu tiếng người, vừa nghe có đồ ăn ngon, liền dừng lại, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Tần Việt, nhìn bằng ánh mắt rất tha thiết.

"Nào, ăn đi." Tần Việt bèn lấy ra một trái táo từ trong túi bảo vệ môi trường, ném cho nó, con chó Đại Hắc ngậm trái táo chạy vụt đi.

Rõ ràng là lừa xin ăn.

"Chó cũng ăn táo?" Lâm Khinh Chu kinh ngạc.

Tần Việt cười đến mức thở hổn hển, mặt ửng hồng, lúc nói chuyện cũng thở phì phò: "Ừm, cái gì nó cũng ăn, không chỉ táo, cải thảo nó cũng gặm, không kén chọn."


Mắt mày cong cong, nhìn từ góc độ của Lâm Khinh Chu, vừa khéo thoáng thấy hai hàng mi rung rung, cùng với nốt ruồi đen nhỏ dưới hốc mắt.

Nhưng vào lúc này Tần Việt đột nhiên quay mặt qua, tươi cười hỏi cậu: "Cậu Lâm muốn ăn không?"

Lâm Khinh Chu nhất thời không nhảy số kịp: "Cái gì?"

"Táo, muốn ăn không?"

Trong cái túi bảo vệ môi trường kia đựng không ít đồ, trừ táo còn có mấy quả quýt, Lâm Khinh Chu không muốn ăn giống chó, liền lột quýt ăn.

Những thứ này chắc là đồ được mang lên núi cho ông bà ngoại ăn, cuối cùng lại chui vào bụng bọn họ và chó Đại Hắc, cũng không biết ông bà ngoại mà biết sẽ thấy thế nào nữa. Lâm Khinh Chu nghĩ như vậy, chợt cười thành tiếng.

Nếu nói vậy cậu và Tần Việt có duyên thật đấy, lên núi cúng mộ cũng chọn trùng ngày, kết quả anh cậu bị cậu chặn giữa đường, giờ còn chẳng dám lên núi.

Lúc trước cậu không biết anh cậu lại là đồ nhát gan thế này.

Cũng không đúng, từ đó đến giờ anh cậu chính là đồ nhát gan, năm đó không dám nói lấy một câu thích cậu, cậu phải ép mới chịu thừa nhận. Anh cậu là thỏ đế trốn trong chụp thủy tinh.

Tần Việt lăn xe lăn, đổi thành tư thế đối mặt với cậu: "Cậu Lâm cười gì thế?"

"Không có gì, tự dưng nghĩ đến thứ thú vị thôi."

Người bình thường có lẽ sẽ nương theo chủ đề này hỏi một câu "cái gì", nhưng Tần Việt không nói gì, chỉ "ừm".

Thái độ lạnh nhạt như vậy làm tâm trạng tốt của Lâm Khinh Chu lập tức tụt xuống rất nhiều, bĩu môi che cánh tay.

Mấy ngày nay trời rất nóng, vết cào trên cánh tay cậu hơi sưng lên, mãi không lành, lúc này cả người lấm tấm mồ hôi, vết thương cũng dính vết mồ hôi, đau nhói như có vô vàn con kiến đang cắn.

Tần Việt hình như nhìn lên cánh tay cậu một cái, nhưng tốc độ quá nhanh, gần như là lướt qua, vậy nên Lâm Khinh Chu không dám chắc Tần Việt là nhìn cậu, hay là nhìn cái gì khác.


"Đi thôi Đại Hắc!" Ngay lúc cậu thất thần, trên con đường mòn phía trước đột nhiên có một người phụ nữ cao gầy quẹo ra, mặc váy liền màu đen, mái tóc dài búi ở sau đầu.

Đại Hắc thấy cô, ngậm trái táo ăn được một nửa, cọ chân cô lấy lòng.

Người phụ nữ kia cau mày mắng: "Táo ở đâu ra, chị đã nói với cưng bao nhiêu lần rồi, đồ trên đường đừng ăn bậy bạ, coi chừng độc chết cưng đấy! Mau nhả ra!"

"Chị Minh Minh." Mắt thấy người phụ nữ muốn giật trái táo trong miệng Đại Hắc, Tần Việt vội gọi.

Xe lăn trên con đường gập ghềnh khúc khuỷu phát ra tiếng lộc cộc, bấy giờ người phụ nữ cao gầy mới phát hiện ra họ, mừng rỡ nói:

"Là tiểu Tần à! Chị đang bảo con chó này lại đào ra thứ linh ta linh tinh ở chỗ nào, lần trước ăn rồi ói lên ói xuống suýt đi chầu gặp mẹ nó, thế mà còn chưa chịu chừa - vị đây là -"

Chuyện của cô ngừng lại, tầm mắt rơi lên mặt Lâm Khinh Chu.

"Khách của homestay, trùng hợp gặp trên đường, nên cùng đi dạo." Tần Việt nói.

Người phụ nữ quan sát Lâm Khinh Chu mấy bận không rõ ràng, gật đầu với cậu. Lâm Khinh Chu: "Xin chào."

Người phụ nữ lại mỉm cười, sau đó nói: "Vậy hai người dạo thong thả, chị đi trước đây, không làm phiền hai người."

Nói rồi gọi Đại Hắc cùng đi, sải bước chân rất dài, như sấm rền gió cuốn.

Cả nửa chặng đường sau Lâm Khinh Chu không nói không rằng, rầu rầu, trông không vui vẻ lắm. Tần Việt nhìn cậu mấy lần, muốn nói gì đó lại dừng bên môi.

Lâm Khinh Chu thấy hết hành động của anh, nhưng vẫn không hé răng.

Đúng là cậu đang không vui. Bởi vì câu giới thiệu qua loa của Tần Việt ban nãy.

Cậu muốn nghe Tần Việt giới thiệu mình với người khác như thế nào, mới không chủ động lên tiếng lúc đối phương hỏi, kết quả anh cậu thì hay rồi, một câu "khách trọ" thẳng thừng xua đuổi cậu, tức đến mức cậu chẳng muốn để ý người này nữa.

Khách khứa gì! Em ở nhà mình sao lại là khách!