Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 58: C58: Chương 58




Siêu thị ở một đầu khác của homestay, hai người xuất phát trước xẩm tối, sau khi mua đồ xong Tần Việt còn phải tranh thủ về homestay xử lí bữa tối giúp bà ngoại.

"Hôm nay có điểm phải không?"

Đây là lần đầu tiên trong hai ngày Tần Việt chủ động nói chuyện với Lâm Khinh Chu, nó mở miệng, kinh ngạc nhìn anh.

Nhưng Tần Việt như không nhận thấy ánh mắt của nó, tầm mắt hướng về trước, nó nhanh chóng cúi đầu, lia mắt nhìn điện thoại.

Mấy ngày nay hồn vía lên mây, tí thì quên hôm nay là ngày ra điểm. Vậy mà đến giờ Lâm Lung cũng không hỏi lấy một câu, có lẽ giống như nó, quên rồi.

Lâm Khinh Chu vô cớ buồn trong lòng, nhưng không thể hiện ra ngoài, giả vờ tùy ý nói: "Ừm, có điều chắc phải sau nửa đêm."

Tần Việt cũng "ừ". Sau đó hai người câu có câu chăng bắt đầu trò chuyện, chỉ có điều Lâm Khinh Chu xưa nay nhiều chuyện bỗng trở nên yên lặng đi nhiều, giữa đôi bên thường xuyên rơi vào im lặng.

Gượng gạo quá.

Lâm Khinh Chu rất không thích bộ dạng hiện giờ, mặc dù lý trí nói nó biết cách tốt nhất lúc này chính là như anh nó, diễn tiếp màn huynh hữu đệ cung này, qua thời gian dài, có lẽ vách ngăn giữa họ sẽ biến mất, vẫn có thể trở về như lúc chung sống trước đây.

Nhưng Lâm Khinh Chu không cam tâm, nó nhất quyết muốn xé lớp ngụy trang này xuống, nhất quyết muốn đâm thủng lớp giấy cửa sổ anh nó cố gắng dán lên.

"Anh, em biết anh đang nghĩ gì, có phải anh muốn em vờ như không có gì xảy ra, sau đó điềm nhiên chung sống như trước đây không?"

Tần Việt dừng bước, nhìn nó bằng một ánh mắt rất xa lạ, Lâm Khinh Chu bị ánh mắt thế này của anh đâm một cái, trái tim đau âm ỷ.

"Nhưng em không làm được, anh, em không muốn lừa mình dối người, em là --"

"Đừng nói nữa." Tần Việt ngắt lời nó, biểu cảm giữa lông mày đã lạnh buốt.


Lâm Khinh Chu mím chặt môi, cố chấp nhìn nhau với anh.

"Lâm Khinh Chu, hai ngày nay mày làm gì thế, ở nhà ấp trứng hay trồng nấm hả, sao mãi không tìm thấy người!" Phía xa, tụi Đầu To với đại Mao tiểu Mao nhìn thấy hai anh em, vẫy tay gọi Lâm Khinh Chu.

Giằng co trong âm thầm bị phá hủy, Lâm Khinh Chu dời mắt qua, nhìn thấy đối phương đang ôm ván lướt sóng trong lòng.

Đầu To đã hỏi nó trên QQ mấy bận, nó đều lấy "Không rảnh, ở nhà viết nhạc" lấy lệ cho qua.

Hôm nay lý do không đủ: "Nhận mệnh lệnh của Đậu thái hậu, tới siêu thị bổ sung đồ ăn, qua hai ngày nữa tìm tụi mày chơi sau!"

Tụi Đầu To xuỵt xuỵt vài tiếng, rồi ôm ván lướt sóng đi mất.

Lâm Khinh Chu nhìn các bạn tốt đi xa, vừa nghiêng đầu, phát hiện anh nó cũng đi rồi, bỏ xa nó một chặng lớn.

Nụ cười trên mặt nó lập tức sụp đổ, trong lòng không khỏi thất vọng, tăng tốc đuổi theo, kéo áo thun của anh nó từ phía sau: "Anh, sao anh không chờ em?"

Tần Việt cũng không quay đầu: "Buông tay."

Lâm Khinh Chu không buông, thậm chí còn ôm eo Tần Việt từ đằng sau: "Anh, anh đừng như vậy với em, em rất khó chịu."

Cơ bắp trên lưng Tần Việt đột nhiên căng chặt khi mặt nó kề tới, Lâm Khinh Chu có thể cảm nhận được, nhưng nó không muốn buông tay, "Anh, đừng sợ, bọn họ sẽ không biết đâu, anh là anh của em."

Bởi vì là anh em, cho nên những cử chỉ thân thiết này sẽ được cho là Lâm Khinh Chu đang "làm nũng", đây là sự che giấu không thể tốt hơn.

Nhưng Tần Việt không thả lỏng vì vậy, anh gần như đẩy mạnh Lâm Khinh Chu ra, trầm giọng cảnh cáo: "Lâm Khinh Chu, đừng càn quấy."

Tần Việt chưa từng nói chuyện với Lâm Khinh Chu bằng giọng điệu như thế, điều này khiến Lâm Khinh Chu cảm thấy lạ lẫm, cũng thấy tủi hờn.


"Anh, chẳng qua em chỉ thích anh thôi mà, đây có gì sai sao?"

Tần Việt quay lưng với nó, cơ bắp sau lưng căng chặt hơn, ngay khi Lâm Khinh Chu cảm giác mình không nhận được đáp án, anh nó chợt xoay người, hai mắt đỏ au, mỗi một chữ như khó khăn len ra từ khớp hàm:

"Có sai."

"Nam thích nam chính là sai."

"Em thích anh là sai."

"Em hiểu không, Lâm Khinh Chu."

Trái tim Lâm Khinh Chu như bị thứ gì đó mở toạc một lổ hổng, máu ứa ra ngoài ùa ạt, vào khoảnh khắc ấy, thậm chí nó hơi ghét anh nó.

"Tần Việt, anh là một tên ngốc!"

Thiếu nhiên bị tổn thương đỏ mắt chạy đi, Tần Việt nhìn bóng lưng càng ngày càng thu nhỏ của nó, cả cơ thể lẫn khớp răng đều run rẩy.

Cuối cùng, hiển nhiên Lâm Khinh Chu không tới siêu thị, một mình Tần Việt vác hai túi to trở về, còn có dưa hấu to bà ngoại chỉ.

Lúc ăn tối, bà ngoại dùng dưa hấu làm hai phần sinh tố, chính bà cũng thèm, lén múc một chén nhỏ, nếm thử vị.

Trên bàn ăn của ba bà cháu xưa nay rất sôi nổi, chỉ cần có mặt nhóc hề Lâm Khinh Chu là không khi nào yên tĩnh. Hôm nay lại yên lặng khác thường, nhóc hề biến thành hũ nút chỉ lo lùa cơm trong chén, không ngẩng đầu lấy một cái.

"Hai đứa bị sao vậy, cãi nhau thật à?" Cho đến khi Lâm Khinh Chu hỏi, nó mới nâng mí mắt, nhanh chóng liếc phía anh nó một cái.

"Không ạ," Tần Việt nói.


Đậu Hiểu Hoa múc một muỗng sinh tố, quan sát hai đứa trẻ: "Bà không tin, nóng tính như bé Chu cũng vậy mấy hôm rồi, cứ tiếp tục thế này, trùm đảo San Hô sẽ thành sâu đảo San Hô thôi."

Tần Việt che miệng cười.

"Nào, nói thử xem, bà phân xử cho các con, sau đó mau chóng làm hoà, nhìn các con thế này bà cũng khó chịu." Đậu Hiểu Hoa quay qua nhìn Lâm Khinh Chu, "Chẳng thà con nhảy nhót dỡ nhà."

Lâm Khinh Chu để ý thấy ánh mắt của anh nó, trong mắt chứa sự cảnh cáo. Trong lòng nó bực bội, đặt mạnh chén đũa xuống, bước vội lên lầu.

Lâm Khinh Chu bị dọa giật mình: "Làm gì thế, còn chưa xong mà..."

Tần Việt thì không nhìn ra có gì không đúng, anh múc cho Đậu Hiểu Hoa một chén canh gà, nói: "Không gì đâu ngoại, do con nói sai, tiểu Chu vẫn đang giận con, một lát nữa con đi nói chuyện với em ấy, người đừng lo."

Đậu Hiểu Hoa nghe thế, lập tức nói: "Vậy đừng quan tâm nó, cho quen lấy."

Lúc này Lâm Khinh Chu đã leo lên lầu hai, nhưng cuộc nói chuyện trong đại sảnh vẫn lọt vào tai nó không sót một chữ, nó nhoài trên lan can, hô xuống dưới: "Người nói sai chẳng phải em sao, chẳng phải anh cảm thấy em mới nói sai hả, nếu đã thế, vậy còn --"

"Lâm Khinh Chu!" Tần Việt đập đũa, lạnh lùng quét mắt qua, "Đừng nói nữa."

Sau đó khẽ lắc đầu với nó, ý cảnh cáo trong mắt rõ ràng hơn.

Đây là sợ nó mặc kệ hết thảy tiếp tục phát điên, sợ để bà ngoại biết. Lâm Khinh Chu nhắm mắt, hít sâu một hơi: "Được, em không nói nữa."

Viền mắt nó đỏ chót, hai tay để bên người nắm chặt thành quyền, gần như là trừng Tần Việt với sự cay đắng và thất vọng, sau đó lao vào phòng, cửa phòng nặng nề đóng lại.

Tần Việt vô thức đứng dậy, nhưng bị Đậu Hiểu Hoa bên cạnh kéo lại, bà lắc đầu: "Nhóc Việt, đừng đi, để nó yên tĩnh một mình đi."

Lúc này Tần Việt mới nhận ra mình vừa mới làm gì. "Dạ." Anh ngồi lại.

Đậu Hiểu Hoa gắp cho anh một cái cánh gà, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc: "Nó đã không còn là con nít nữa, có một số việc nếu như nó làm không đúng, không thể chiều nó được, chúng ta trước đây ấy, đã quá nuông chiều nó, mới nuôi nó ra cái tính coi trời bằng vung thế này."

"Dạ." Tần Việt đáp, ngẫm nghĩ rồi nói, "Nhưng tiểu Chu rất tốt."


Đậu Hiểu Hoa lắc đũa mỉm cười, không nói. Qua hồi sau mới hỏi: "Hôm nay tra điểm đúng không?"

"Dạ, có điều con xem trên mạng, thấy bảo những năm trước qua nửa đêm mới có."

Đậu Hiểu Hoa nói: "Vậy bà không chờ được rồi, các con cũng đừng nôn, nếu như muộn quá, ngày mai tra cũng không khác gì, dù sao điểm ở đấy, xem sớm hay muộn cũng vậy."

Nói thì nói vậy, nhưng chắc chắn Tần Việt không thể nào không sốt ruột được, Đậu Hiểu Hoa nhìn biểu cảm đã đoán ra lòng anh đang nghĩ gì, chỉ anh một cái cách không khí, cười nói: "Con đó, cứ dung túng nó đi, sớm muộn gì cũng chiều hư nó."

Bảy giờ rưỡi tối, Tần Việt làm xong công việc cả ngày về phòng, tính tắm rửa rồi chờ điểm ra. Thật ra hồi nãy ở dưới lầu anh đã tra vài lần, có điều quả nhiên chưa có.

Mới cầm áo ngủ lên, cửa phòng liền bị gõ.

Nếu là bà ngoại hoặc Lâm Khinh Chu, căn bản sẽ gọi thẳng anh, không hay gõ cửa, vậy nên Tần Việt tưởng là khách, buông đồ trong tay, vội vàng ra mở cửa: "Tới đây --"

"Anh." Nào ngờ người đứng ngoài cửa lại là Lâm Khinh Chu.

Cậu nhỏ mặc bộ đồ ngủ hình bò sữa, do mới sấy tóc xong, mái đầu xù trông xốp mềm, làm nó lộ vẻ ngoan ngoãn.

Trong tay nó ôm laptop, đứng ở cửa e dè ngước mắt: "Anh, em có thể chờ trong phòng anh không, em hơi căng thẳng."

Rõ ràng mấy tiếng trước còn giận dữ như vậy, Tần Việt còn tưởng ít nhất nó sẽ lơ mình hai ba ngày, kết quả mới một hồi đã hết giận, giống như chưa xảy chuyện gì, còn chủ động tìm tới. Thật sự không giống tác phong của cậu nhỏ.

Trong lòng anh biết nên từ chối, chuyện của anh và Lâm Khinh Chu, cách tốt nhất, ổn thỏa nhất chính là chiến tranh lạnh, dù gì một tháng sau Lâm Khinh Chu cũng khai giảng, đợi người về, hai người kéo dài khoảng cách, có lẽ Lâm Khinh Chu sẽ nghĩ thông, sẽ không làm chuyện ngu ngốc như bây giờ nữa.

Vả lại, trong trường đại học nhiều người ưu tú, thú vị như vậy, Lâm Khinh Chu sẽ làm quen rất nhiều bạn mới, đến lúc đó, chắc chắn nó sẽ nhận ra mình bấy giờ ngây thơ biết nhường nào.

...

Đạo lý nào Tần Việt cũng hiểu, suy nghĩ chi cũng rõ ràng, nhưng nhìn đôi mắt chỉ phản chiếu chính mình, lời từ chối gì cũng không thốt ra được.

Anh kiềm chế, lách người sang một bên: "Vào đi."