Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 41: C41: Chương 41




Đẹp trai nhất đảo San Hô. Thấy cái tên xấu tệ như vậy, Lâm Khinh Chu biết ngay người này là ai -- Lâm Thông.

Tên nhóc chết dẫm này là con nhà chú Lâm khu Tây, nhỏ hơn tụi Lâm Khinh Chu mấy tuổi, cực kì thích đi theo Tần Việt, có đôi khi nó có thể ở lì ở [Phù Bạch] cả ngày, không làm gì cả, chỉ lẽo đẽo sau mông Tần Việt nhìn anh làm việc.

Đến mức có lần Đầu To còn cười nhạo Lâm Khinh Chu: "Nè Lâm Khinh Chu, tao cảm thấy địa vị "cái đuôi nhỏ của Tần Việt" của mày sắp không trụ được rồi, rõ ràng chú lùn muốn giành với mày."

Lúc đó Lâm Khinh Chu còn không để vào mắt, nó ăn chung ở chung với anh nó, tình cảm sâu hơn biển cứng hơn vàng, đâu phải thứ thằng nhãi Lâm Thông kia so được. Thế nhưng giờ đây, thấy đối phương luôn miệng anh, trong lòng Lâm Khinh Chu rất khó chịu.

Nó nghĩ Tần Việt rõ ràng là anh của anh, mày dựa vào đâu mà gọi ảnh như vậy.

Hơn nữa hai người thêm QQ từ lúc nào, vậy mà nó lại chẳng hay biết.

Trong một khoảng thời gian dài trước đây, trong danh sách bạn tốt của Tần Việt chỉ có một mình Lâm Khinh Chu, nó là độc nhất vô nhị. Nhưng hiện tại sự độc nhất này bị phá vỡ, Tần Việt thêm người khác, mà người kia cũng giống như nó, gọi Tần Việt là anh trai.

Quá đáng hơn là, đến khi nó nghỉ hè xong trở về Đông thành, bên cạnh anh nó chỉ còn lại chú lùn, chú lùn kia liệu có chiếm mất vị trí của nó không?

Lâm Khinh Chu càng nghĩ càng tức, kéo thẳng người vào danh sách đen. Kéo xong cảm thấy không bõ tức, lại đem người ra, dùng danh nghĩa của Tần Việt trả lời nó: [Không đi, không phải anh cậu, đừng gọi bừa.] [Lâm Khinh Chu mới là em trai tôi.] [Tôi chỉ có một đứa em, nó tên Lâm Khinh Chu.]

Gửi xong lại chặn người ta.

Bấy giờ mới cảm thấy sảng khoái, thở ra một hơi bực tức.


"Đang làm gì đấy, sao lại bày vẻ mặt này?" Tần Việt đúng lúc ra khỏi nhà tắm, thấy cậu nhỏ cáu gắt, khó hiểu hỏi, "Chơi game thua à?"

Tay Lâm Khinh Chu vẫn đang cầm điện thoại không thuộc về mình, nó không chắc Tần Việt đã phát hiện chưa, dứt khoát nhận tội trước: "Ờm, không phải, chỉ là bắt gặp một thằng ngốc xít muốn thêm QQ của anh, em chặn nó rồi."

Năm ngoái, số người dùng QQ đạt đến hơn 3 tỷ, nó đã trở thành công cụ xã giao phổ biến nhất lúc bấy giờ, homestay cũng bắt kịp thời đại, thêm số QQ vào trong cách thức liên lạc.

Bà ngoại không biết dùng QQ, số để lại hiển nhiên là của Tần Việt, vậy nên chuyện có người lạ thêm bạn tốt với anh khá thường thấy, nói không ngoa một ngày có thể nhận được mười mấy yêu cầu, có cái là khách thật, có cái thì là người lạ thêm bừa.

Cũng vì vậy, Tần Việt cũng không nghi ngờ gì lời Lâm Khinh Chu nói, lên tiếng đáp, rồi ngồi trước bàn học bên cạnh lau tóc.

Anh nghiêng người với phía Lâm Khinh Chu, đầu cúi xuống, hai tay gom hết mái tóc dài chạm eo ra trước ngực, sau đó lấy khăn lông chà mạnh một cách không thuần thục.

Từ góc độ của Lâm Khinh Chu có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp của anh, lông mi quá dài rũ theo động tác chớp mắt, đổ xuống một cái bóng râm. Trên nốt ruồi nhỏ dưới hốc mắt phải dính nước, xinh đẹp vô cùng.

Tần Việt cái người này đẹp quá thể rồi.

Nhịp tim của Lâm Khinh Chu bỗng tăng tốc đầy khó hiểu, bất giác sáp đến, lòng bàn nắm lấy một sợi tóc nửa ướt, nói với Tần Việt: "Anh, sau này anh để tóc dài mãi chứ?"

"Hả?"

"Để đi, anh để tóc dài đẹp lắm."


Thoạt tiên Tần Việt không có biểu cảm gì, sau đó chợt cười rộ lên: "Là ai từng bảo anh giống con gái?"

Ý nói cái năm hai người gặp nhau lần đầu, Tần Việt dơ hầy tắm xong đi ra, đã làm kinh hãi cậu ấm chưa từng trải, cậu nhỏ lắp bắp không nói nên lời, mở miệng đã đắc tội rốt ráo người ta: "Anh là con gái hả?"

Lâm Khinh Chu cũng nghĩ đến cái này, cười ngại. Sau đó nó lại đến gần hơn, ôm eo Tần Việt: "Anh, anh mãi mãi là anh của một mình em, không được có em trai khác."

Nửa người nó treo lơ lửng, mọi trọng lượng dồn hết lên người Tần Việt, anh sợ nó ngã, đứng dậy ấn người về lại giường, "Nói lời ngốc nghếch gì đó, anh đi sấy tóc, em cũng theo anh lại đây, sấy xong hẵng ngủ."

Ngày hôm sau trời âm u, gần đến trưa bỗng bắt đầu mưa to gió lớn, Lâm Khinh Chu vốn đang chơi gần vườn cây với Đầu To, kết quả bị xối trực diện, lúc vội vàng chạy về cả người ướt đẫm, mái tóc mềm mại dính vào da đầu, hệt như nhóc gà con vừa ra khỏi vỏ.

Nhóc gà con bị anh trai Tần Việt xách vào nhà tắm tắm rửa, khi đi ra đã có một chén siro gừng đang đợi. Lâm Khinh Chu là một đứa thích ăn uống, cơ bản là không có gì nó không ăn, ngoại trừ gừng.

Nó chê mùi của thứ này hăng, bình thường đun sôi bỏ mấy lát còn chấp nhận được, bắt nó uống trực tiếp siro gừng là đòi mạng nó.

"Em không uống, đem đi đi." Lâm Khinh Chu bịt mũi, một tay khác đẩy chén ra xa.

Nhưng nhanh chóng bị đẩy về, Tần Việt ngồi yên trước mặt nó, chén siro gừng kia kẹp giữa hai người, hơi nóng bốc lên dày đặc. Lâm Khinh Chu không chịu nổi, môi trề đến độ treo được hai chai nước tương.

Đậu Hiểu Hoa lấy quần áo dầm mưa đã được giặt ra khỏi máy giặt, nhìn thấy hai anh em ở thế giương cung bạt kiếm trước bàn ăn, quay lưng cười trộm.


Người khác đều nói cháu ngoại lớn cục cưng của bà là chúa nghịch ngợm, không trật điểm nào, thằng nhóc lì này không phải xúi bạn lén nướng ngỗng nhà mình, thì chính là đang mò gà của nhà nào đó, có một lần còn cùng thằng cháu nhỏ nhà họ Trương khu Nam suýt cho ăn chết mấy chậu cá cảnh nhà tụi nó.

Trên đảo không ai thấy nó không lắc đầu, là mèo chê chó hờn hàng thật giá thật.

Nhưng giờ tốt rồi, trên trời đã thả một nhóc Việt xuống, như cố tình tới trị nó, chỉnh người ngoan ngoãn nghe lời, thành thật hơn nhiều.

"Anh, em không uống được không, mắc mưa mùa hạ có sao đâu, không bị cảm đâu mà, em thật sự không thích uống cái này..." Lâm Khinh Chu đấu tranh.

"Anh, anh tiểu Tần ơi, anh Tần à, có được không, em không uống mà cảm anh cứ đánh em, nhé anh Tần..."

Tần Việt liếc nó, không hề lung lay: "Kêu ca cái gì, mau uống đi, uống xong anh còn phải đi dọn dẹp phòng khách, uống nhanh."

"Kêu ca gì chứ, không phải em đang gọi anh là anh --" Tần sao. Mặt Lâm Khinh Chu bỗng nóng ran.

Ban đầu nó còn không thấy gì, bây giờ mới phát hiện nghĩa khác trong xưng hô của mình.

- - Anh Tần. Anh yêu.

(*Đồng âm: Việt = qín và tình = qíng)

Nhưng này cũng đâu thể trách nó, Lâm Khinh Chu thầm nghĩ, ai bảo Tần Việt không họ Trương, không họ Vương mà lại cứ phải họ Tần. Nếu là anh Trương, anh Vương thì chẳng có gì rồi sao.

Nhưng anh Trương, anh Vương không hay, Trương Việt, Vương Việt cũng không hay bằng Tần Việt.


Vậy nên Tần Việt vẫn tốt nhất. Anh Tần tốt nhất.

Lâm Khinh Chu sờ d ái tai, bưng chén siro gừng cố gắng uống. Vị quả nhiên nồng, như uống thuốc vậy. Nó làm lố oẹ một cái, đỏ ửng viền mắt trừng Tần Việt: "Em uống xong rồi."

"Ừ." Tần Việt dọn chén, hô biến ra một viên kẹo sữa thỏ trắng từ trong lòng bàn tay, "Vậy anh lên lầu dọn dẹp."

Lâm Khinh Chu đứng dậy theo, muốn đi chung với anh, thế nhưng Tần Việt chỉ nó cách không khí, rồi lại chỉ bàn ăn: "Ngồi xuống, làm bài tập của em đi."

Hết một mùa hè này, Lâm Khinh Chu lên mười hai rồi, nhưng nó hoàn toàn không có ý thức tự giác mà một học sinh sắp thi đại học nên có, ngày nào cũng phải nhờ Tần Việt quản mới chịu làm hai tờ đề.

Hai năm trước cũng vậy, rõ ràng người sắp thi tuyển sinh là nó, thế mà lúc luyện đề một hai đòi Tần Việt ở bên cạnh, nếu không thì ngồi không yên như con khỉ, mấy phút lại ra tìm anh nó một chuyến.

Tần Việt với Đậu Hiểu Hoa bó tay toàn tập, làm thế nào được đây, thí sinh tuyển sinh quan trọng nhất, Tần Việt chỉ có thể bị ép "nghỉ phép", trở thành bạn đồng hành của thí sinh, Lâm Khinh Chu ở trong phòng làm bài tập, anh ở bên cạnh đọc sách.

Sách anh đọc là những cuốn sách giáo khoa của Lâm Khinh Chu, anh rất thông minh, tự học một kì nghỉ hè, có mấy đề bài làm còn tốt hơn người đi học thật sự là Lâm Khinh Chu.

Lâm Khinh Chu thương lượng với anh, bảo anh cũng đi học, bị Tần Việt từ chối. Hai người vì vậy còn ầm ĩ, xích mích mấy hôm, đến cuối cùng là Lâm Khinh Chu không nhịn được trước, chạy đi tìm anh nó làm hoà.

Sau khi thi tuyển sinh, Lâm Khinh Chu thi được số điểm rất tốt, thuận lợi vào trường trung học tốt nhất Đông thành, cả nhà đều vui mừng, đêm có kết quả, bà ngoại cho hai đứa mỗi đứa một cái đùi ngỗng to, Tần Việt còn được thưởng một dĩa thịt lợn kho. -- Giúp đỡ cậu nhỏ vất vả rồi, phải ăn nhiều thịt để bù đắp.

Kết quả bây giờ lên cấp ba, Lâm Khinh Chu lại chứng nào tật nấy, dính anh nó nhưng con nít chưa dứt sữa, hận không thể giắt người lên lưng quần, hoặc là giắt mình lên lưng quần người ta.

"Vậy anh làm xong xuống ngồi chung với em, bằng không em làm không vào."