Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 119: C119: Chương 119




Chủ nhiệm Vương là người khá nghiêm túc, nghiêm mặt không có biểu cảm gì, Lâm Khinh Chu bị dọa hú hồn hú vía, lo kết quả kiểm tra không khả quan.

"Kết quả phải hai hôm nữa mới có, nhưng lúc kiểm tra chú có xem qua, tình hình tốt hơn dự tính."

Lâm Khinh Chu: "..."

Vậy tại sao ngài lại bày vẻ mặt này, làm người ta chết khiếp đi được.

Đường Tĩnh Du cũng nghĩ như cậu: "Ôi chú Vương, đây chẳng phải tin tốt sao, chú không thể cười lên tí ạ, xem hù thầy Lâm của chúng ta tái cả mặt rồi kìa."

Chủ nhiệm Vương lại còn nhìn lên mặt Lâm Khinh Chu thật, ánh mắt vẫn sắc bén như trước, sau đó nói với Đường Tĩnh Du: "Đó giờ chú vẫn thế này, đâu phải cháu không biết."

Đường Tĩnh Du cười tí tửng: "Dạ dạ dạ, chú vẫn nghiêm túc như vậy."

Lâm Khinh Chu vội tiến lên: "Chủ nhiệm Vương, lần này thật sự phiền chú quá, cháu không biết phải cảm ơn chú..."

"Không cần khách sáo, chú là bác sĩ, chữa bệnh cứu người vốn dĩ là bổn phận, kết quả kiểm tra tổng quát có lẽ phải cần ba ngày, đến lúc đó sẽ có y tá liên lạc với cháu, cháu trực tiếp xác nhận thời gian tái khám với y tá là được."

"Dạ được, cảm ơn chú."

Rời khỏi bệnh viện đã bốn giờ rưỡi, Lâm Khinh Chu tự lái xe, ba người đứng cạnh xe nói chuyện thêm một lát, Đường Tĩnh Du viện cớ trường học có việc từ chối đề nghị đi ăn chung của Tần Việt, nhanh chóng chạy đi.

Lâm Khinh Chu bế Tần Việt vào xe trước, sau đó xếp xe lăn lại nhét vào cốp sau, thắt dây an toàn xong mới phát hiện điện thoại trên bàn điều khiển sáng lên --

[Khỏi cảm ơn, nhớ kể hết chuyện của hai người cho tao nghe là được.]

Lâm Khinh Chu: "..."

Tần Việt ngồi ở ghế phó lái, Lâm Khinh Chu liếc trộm anh, thấy anh cậu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, rõ ràng là không nhìn thấy tin nhắn này, thở phào nhẹ nhõm đồng thời có đôi chút thất vọng.


"Anh, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi, anh muốn ăn gì?"

Dựa theo thói quen bình thường của anh cậu, 80% sẽ trả lời cậu một câu: "Gì cũng được."

Song Lâm Khinh Chu không ngờ là, lần này Tần Việt phá lệ báo ra món muốn ăn: "Lẩu đi."

Lâm Khinh Chu sửng sốt, đến gần hôn khoé môi anh, nhỏ nhẹ đáp: "Được, chúng ta đi ăn lẩu."

Không biết có phải bị thả dê nhiều sinh miễn dịch hay không, Tần Việt đã quá bình thản với những lần động tay động chân của Lâm Khinh Chu, đôi khi còn đáp lại áp chế Lâm Khinh Chu, dạy dỗ cậu một chút.

Chẳng hạn như bây giờ. Lúc đôi môi cậu hôn xong định rút lui, bị anh đuổi sát tới, hai đôi môi lại lần nữa dán vào nhau, ma xát nhẹ vài giây.

"Lâm Khinh Chu, đừng có chọc anh, anh sẽ không kìm nổi."

Xe đã khởi động, Lâm Khinh Chu đột nhiên đạp lên phanh, cơ thể hai người đều nghiêng về trước theo quán tính, rồi bị dây an toàn ghì về lưng ghế.

Bàn tay nắm vô lăng của Lâm Khinh Chu run run, nghiêng người sang bên cạnh một cách đáng kể, nhìn chằm chằm người kế bên, giọng cũng run rẩy: "Anh, anh vừa mới... Nói gì vậy?"

"Anh... Anh nói lại đi, anh vừa mới nói cái gì?"

Tần Việt nhìn cậu một cái rất sâu, quay đầu đi tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.

Anh cậu cứng miệng xưa giờ, lần này có lẽ lại không chờ được đáp án của anh cậu, Lâm Khinh Chu thở dài trong lòng, đương định nói gì đó, thì chợt nghe Tần Việt gọi tên cậu:

"Lâm Khinh Chu."

"Hả?"


Tần Việt vẫn giữ tư thế kia, nhìn từ góc nghiêng đường quai hàm căng cứng, giọng rất trầm: "Lâm Khinh Chu, mười năm nay anh sống rất khổ sở, anh rất nhớ em, cực kỳ cực kỳ nhớ em, nhưng anh cũng rất hổ thẹn, mỗi lần nhớ em sẽ bất giác nhớ đến ngoại, anh rất sợ bà ở dưới mà vẫn không thể yên lòng. Vậy anh cũng..."

Khốn nạn quá rồi.

Những lời này chôn giấu trong lòng anh đã lâu, muốn nói ra chẳng phải dễ, nói đến đây, anh dừng lại một lúc lâu. Lâm Khinh Chu cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ.

"Song so với hổ thẹn, thật ra anh lại càng ích kỷ, càng sợ em sẽ ghét bỏ anh hơn, em bảo anh không phải gánh nặng của em, anh muốn tin tưởng, nhưng anh không dám."

"Lâm Khinh Chu, em có từng nghĩ chưa, nếu như lần này chân anh vẫn không chữa được, vậy anh sẽ là một tên tàn phế cả đời, giống như bây giờ, chỉ có thể đi lại nhờ xe lăn, anh không thể ôm em, cõng em giống như bạn trai của người khác."

"Không chỉ có vậy, còn cần em chăm sóc đủ điều, anh sẽ té ngã một cách thảm hại như trong nhà tắm trước đó rất nhiều lần, sẽ khiến em ra ngoài mà chẳng thể yên tâm."

"Bây giờ có lẽ em nói không sao, anh không bế em được thì em bế anh, nhưng sau này thì sao, đến khi em cũng già rồi, liệu còn muốn tiếp tục chăm sóc một tên tàn phế như anh không? Em sẽ không cảm thấy mệt sao?"

Từ đầu đến cuối cảm xúc của anh rất bình tĩnh, mỗi một chữ đều chứa giọng mũi không mấy rõ ràng, ồm ồm, giống như búa nện vào cõi lòng Lâm Khinh Chu.

"Anh không phải người lạc quan, rất sợ phải mất đi, anh không dám nghĩ nếu một ngày nào đó em thật sự cảm thấy chán ghét anh, cảm thấy cuộc sống như thế này quá mỏi mệt, muốn rời đi, đến lúc đó anh phải làm thế nào... Anh cảm thấy, anh không chịu nổi cuộc chia ly giống như thế này nữa."

"Lâm Khinh Chu, anh cầm cự rất vất vả, nhưng bây giờ anh đã quen với cuộc sống thiếu vắng em, dựa vào những hồi ức kia anh cũng sống tiếp được, vậy nên anh luôn nhắc mình rằng, không thể mềm lòng với em, để hai ta trở lại cuộc sống của riêng mình là tốt với đôi bên, bà ngoại có thể yên lòng, anh cũng không phải sợ một ngày nào đó em sẽ thất vọng, chán ghét anh, muốn rời xa anh..."

Nói đến cuối, anh cũng chịu quay đầu nhìn Lâm Khinh Chu. Rõ ràng vành mắt đã đỏ au, nhưng vẻ mặt lại hết sức lạnh nhạt, giống như muốn cố đẩy Lâm Khinh Chu ra khỏi cuộc sống của mình.

"Bây giờ có lẽ chỉ là lòng bất cam của em đang quấy phá, chờ đến sau này, chờ lúc em quen nhiều người hơn, sẽ phát hiện thật ra anh không quan trọng đến vậy, tình cảm kia cũng không đáng nhắc đến, vậy nên anh không muốn em vì một phút xúc động mà --"

"Anh muốn em chờ đến bao giờ?" Lâm Khinh Chu ngắt lời anh, "Em đã chờ mười năm, trong mười năm em quen người đủ quốc gia, đủ ngành nghề, tóc vàng mắt xanh, tóc đen da đen, nhạc sĩ tài năng, bác sĩ kiên nhẫn dịu dàng, bạn bè cùng chung chí hướng... Rất nhiều rất nhiều người, nhưng em chưa từng rung động với ai, lòng em đã trót trao cho một người vào mười năm trước, vậy nên những người gặp được sau này dù tốt, dù ưu tú, cũng chẳng còn sức hút gì với em cả."

"Đường Tĩnh Du, anh cũng quen, là cậu bạn khi nãy, chúng em quen nhau từ hồi đại học, cậu ấy cứ bảo em sống như khúc gỗ chẳng có tim, còn nghi em sẽ không bao giờ thích ai, chính em cũng nghĩ vậy."


"Nhưng đó là trước khi biết anh. Anh à, cho dù em mất trí nhớ, nhưng vào giây phút gặp được anh, em vẫn dễ dàng rung động. Cơ thể của em, ý thức của em, đều nhớ rằng em yêu anh, anh tựa như một phần của cơ thể em, không thể thiếu."

"Vậy nên anh, anh không thể không tin tưởng em như vậy được, tim em ở chỗ anh, anh muốn em, em mới là em toàn vẹn, nếu không thì chỉ là một cái xác biết đi, anh, chưa bao giờ là anh cần em, dựa dẫm em, mà là em cần anh, em không thể rời xa anh."

Cậu cởi dây an toàn, đến gần nâng mặt Tần Việt, hôn lên môi anh một cái hôn dịu dàng: "Anh, nhưng nếu như anh chịu dựa dẫm em, em sẽ rất vui." Cậu nghẹn ngào, "Anh, xin anh, đừng vứt bỏ bản thân, cũng đừng vứt bỏ em, nếu như ngoại không chịu tha thứ cho chúng ta, vậy chúng ta cùng nhau gánh vác, chứ không phải một mình anh, anh không thể cái gì cũng tự quyết định rồi bỏ em lại, vậy không công bằng với em."

"Hơn nữa bà không nhất quyết không cho ta ở bên nhau, bà chỉ sợ chúng ta bị tổn thương, không yên tâm về ta mà thôi, bà muốn chúng ta sống tốt, không phải giống như hiện giờ, tự đày đọa mình, như thế bà mới không vui."

Tần Việt nhắm mắt, khẽ gọi tên cậu, giống như dùng hết một hơi cuối cùng trong phế tạng: "Lâm Khinh Chu."

Đương nhiên anh không nỡ từ bỏ người này, nếu không sao lại vì một giấc mộng ban trưa hôm đó mà theo Lâm Khinh Chu rời đảo San Hô.

Đây là Lâm Khinh Chu, bảo anh đành lòng thế nào được.

"Anh đã định tha cho em, tại sao em vẫn chứng nào tật nấy giống như trước, cứ trêu chọc anh."

Anh như cam chịu, chấp nhận số phận: "Lâm Khinh Chu, anh nhớ em lắm..."

"Ừm, em biết, em vẫn luôn biết." Nụ hôn rơi lên trán Tần Việt, Lâm Khinh Chu nhìn đôi mắt kiềm chế, đỏ hoe của anh cậu, đau lòng khôn xiết, nhưng giả vờ thoải mái, "Mình đi thôi anh, đi ăn lẩu, muộn chút thì phải chờ số."

Buổi sáng Lâm Khinh Chu kín tiết, đến nhà đã mười hai giờ rưỡi, máy hút mùi trong bếp chạy ù ù, anh cậu đang nấu gì đó trước bếp gas, làm cho con sâu đói trong bụng Lâm Khinh Chu rục rịch.

"Anh ơi, em về rồi, nấu gì ngon vậy, xa thiệt xa cũng ngửi thấy mùi thơm." Cậu kéo nhẹ cửa kính nhà bếp, khom lưng thơm lên mặt Tần Việt, "Đói chết em rồi."

"Xong ngay đây, xới cơm trước đi, chén đũa rửa xong cả rồi."

"Okay!"

Một tuần Lâm Khinh Chu có hai buổi sáng kín tiết, chết người hơn là buổi chiều của hai bữa này đều là hai tiết một hai, ban đầu Lâm Khinh Chu không có ý kiến gì với lịch dạy này, dù sao cậu cũng ăn ở tại trường, giờ nào dạy cũng tiện.

Nhưng bây giờ trong nhà giấu báu vật, đã khác hoàn toàn, bất kể thời gian eo hẹp bao nhiêu, cậu cũng kiên trì về nhà ăn cơm với Tần Việt, cho dù ăn xong không ngồi được mấy phút là phải chạy về trường ngay, cậu cũng chịu thương chịu khó, không hề cảm thấy mệt.


Tần Việt từng bảo không cần cậu về, nhưng Lâm Khinh Chu không nghe, cậu thà bỏ thời gian về gặp mặt anh cậu, cũng không muốn lẻ loi ở trường nhung nhớ nao lòng.

Ban đầu bữa trưa đều do Lâm Khinh Chu một tay lo liệu, Tần Việt thấy không khuyên được cậu, bèn nhận việc làm bữa trưa, để cậu vừa về là có cơm ăn.

Món cuối cùng ra khỏi nồi là bít-tết sốt tiêu đen, mùi thơm Lâm Khinh Chu ngửi thấy ở cửa chính là món này. Cậu cắt một miếng to bỏ vào miệng, nóng đến mức nhe răng ứa nước mắt: "Nóng! Nóng nóng nóng..."

"Ăn chậm thôi." Tần Việt đưa cho cậu ly nước, "Bao nhiêu tuổi đầu rồi, vẫn y hệt hồi đó là sao."

Lâm Khinh Chu ăn cơm có một thói xấu, nhìn thấy món ngon là nhét hết vào mồm, cũng mặc kệ nóng hay không, trong miệng có nhét được không, lúc nào cũng nóng đến la oai oái, sau đó bị ngoại dạy bảo.

Về sau cậu cảm thấy Tần Việt ăn từ tốn trông đẹp mắt, mới dần dần học theo anh từ bỏ thói xấu này.

"Tại ngon, anh không biết đồ ăn căn tin trường tụi em dở bao nhiêu đâu, gì mà ngó sen xào khóm, dâu trộn cần tây, sườn sốt cam... Nghe xem, đây là thứ cho người ăn sao, món ăn hắc ám quá trời."

"Hơn nữa trường học vì tạo sự bình đẳng của thầy trò gì đó, không có xây căn tin giáo viên riêng, tụi em phải giành ăn với học trò, một khi tới muộn, chờ đợi em chính là mấy món cùi dưa xào ớt xanh, thịt kẹp trứng hấp cam tươi..."

"Chỉ nghe tên thôi đã hết có khẩu vị, đừng nói gì là ăn, em cảm thấy có thể đăng bài lên mạng, là kiểu chuyên phốt căn tin trường rởm bao nhiêu, chắc chắn sẽ nhất bảng, em nhớ Đông âm hồi trước cũng không thế này, khá bình thường..."

Lâm Khinh Chu lại cắt miếng bít-tết, lần này đút cho Tần Việt: "Nhưng mà không sao, bây giờ em hạnh phúc biết bao, vừa về là có cơm nước nóng hổi ăn, cuối cùng cũng không phải chịu đựng món ăn hắc ám của căn tin nữa."

"Vậy cũng ăn chậm thôi, cũng không ai giành với em."

Đương nói, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, là số lạ.

Trái tim Lâm Khinh Chu bỗng thít lại, hỏi Tần Việt: "Anh, hôm nay có phải đúng ngày thứ ba không?"

__

@Vấn Quân Kỷ Hứa

Nói ra rồi!

@yu: đăng lên watt ngang raw rồi! Tối nay có chương, mong là ngọt sến rện OvO