Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình

Chương 24




Yết hầu của Đường Thừa Tuyên chuyển động, anh kéo cô vào trong xe: “Sau này ra ngoài nhớ chú ý một chút.”

Đường Thừa Tuyên chưa bao giờ bị người khác nhìn như vậy trên đường phố, anh như là dẫn theo một đứa trẻ nghịch ngợm theo vậy.

Thẩm Niên nâng mắt liếc anh một cái: “Khi nào anh “chú ý” ở trên giường đi thì em sẽ làm thế ở bên ngoài thôi.”

Đường Thừa Tuyên ngừng nói.

Thẩm Niên hừ lạnh, thầm nghĩ đàn ông không phải là thứ gì tốt cả.

Cảnh vật xung quanh thay đổi, Thẩm Niên liếc mắt nhìn, chợt nghĩ đến điều gì đó, lo lắng hỏi: “Sao đột nhiên lại bị cận? Gần đây có phải anh làm việc nhiều nên mới đeo mắt kính không?   

Đường Thừa Tuyên trầm mặc trong chốc lát, sau đó “Ừm” một tiếng.

“Anh phải bảo vệ đôi mắt của mình, nếu không khi tăng độ thì như người mù đấy.” Thẩm Niên có chút lo lắng, cô đột nhiên hỏi: “Anh cận bao nhiêu độ?”

Đường Thừa Tuyên suy nghĩ, “0.5″

Thẩm Niên:”…” 

0.5 độ không phải là cận thị giả hả? Đeo kính làm gì chứ? Cô chưa từng thấy người nào cận  0.5 độ mà phải đeo kính cả!

Cô nhìn Đường Thừa Tuyên không nói nên lời, nhưng phải nói sao đây nhỉ, nhìn thật sự rất là đẹp trai.

Đeo kính sẽ tăng thêm chút phong độ của người tri thức, khí chất cũng trở nên khác thường. Hình tượng cấm dục bây giờ lại thêm chút tao nhã, khiến người khác càng muốn xâm phạm.

Thẩm Niên ho khan một tiếng, trong lúc chờ đèn đỏ, cô tháo kính của anh xuống, đeo lên mắt mình: “Nhìn có đẹp không?”

Bởi vì mặt của Thẩm Niên tương đối nhỏ nên không thể giữ được, mắt kính trượt xuống, nhìn có chút buồn cười.

Đường Thừa Tuyên gật đầu, “Ừm, giống như những gì anh nghĩ.”

Thẩm Niên nhất thời không phản ứng kịp, khi xe quẹo cua thì cô mới hiểu ra ý của anh. Đồ chó, Thẩm Niên suy nghĩ hai mặt, dù có đeo kính thì tôi cũng có thể nghĩ đến những người có một số hay không.

Về đến nhà, Thẩm Niên nằm trên sô pha nhìn điện thoại di động: “Dì Tôn, con muốn ăn canh cà chua.”

Cô thích chua nên rất thích những thứ này.

Dì Tôn nấu canh cà chua trứng rất giản dị, Thẩm Niên nhấp một ngụm, như có bàn tay ấm áp xoa bụng cô, cảm giác thật thoải mái. Bình thường dù có những món ăn tinh xảo thế nào đi nữa cũng vẫn không ngon bằng dì Tôn nấu, mỗi lần Thẩm Niên ăn đều cảm thấy như ở nhà.

Cô không biết nghĩ đến cái gì nên thuận miệng nói một câu: “Dì Tôn, lần trước cháo dì nấu bị làm sao vậy? Thật khó ăn.”

Thẩm Niên đến giờ cũng không dám nhớ lại.

Dì Tôn liếc nhìn tiên sinh, không nhịn được cười, “Ngài ấy làm đấy.”

Thẩm Niên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Đường Thừa Tuyên, thấy anh vẻ mặt ủ rũ, nhìn bộ dáng có vẻ hơi chột dạ.

“Anh làm cho em à?” Làm sao đây? Cô muốn nhìn thấy dáng vẻ Đường Thừa Viễn ngượng ngùng ở trong bếp nấu ăn cho cô.

Người đàn ông lạnh lùng nói: “Là cho con chó.”

“…” Thẩm Niên xúc động, liền đút cho con chó. Cô dùng chân sờ sờ vào lông nó, nghĩ: “Chúng ta đổi tên cho chó đi, gọi là Cá nhỏ.”

Đường Thừa Tuyên cúi đầu nhìn thoáng qua, bình thản nói sự thật:” Đó là con chó của anh. “

Không biết sao Thẩm Niên lại cảm thấy anh đang mắng cô là chó, cô gật đầu: “Được, Đường tiên sinh về sau sống cùng chó đi, buổi tối cũng không cần ôm Thẩm Niên ngủ nữa.”

Đường thừa Tuyên không có phản ứng, một lúc sau mới nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:”Dì Tôn, dì nhớ cho Cá nhỏ ăn nhé.”

Dì Tôn cố nén cười,“Được.”

Bà bước ra ôm con chó con vừa được đổi tên, không làm bóng đèn cho hai người họ nữa.

Thẩm Niên nhếch môi, “Tương lai Cá nhỏ sẽ là con chó của em.”

Đường Thừa Tuyên nói cô sao thì cô sẽ đáp trả lại như vậy.

Người đàn ông cúi đầu, gắp một miếng ngó sen vào trong bát: “Cả người anh đều là của em, huống chi Cá nhỏ.”

Thần Niên cảm thấy trong lòng như có một ngọn núi lửa nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào ra ngoài. Vậy Đường Thừa Tuyên có thừa nhận rằng anh ấy là một con chó không nhỉ? Cô kiềm chế cười, “Anh có thích món canh này không?” 

Đường Thừa Tuyên cau mày, vừa định từ chối, cô đã giơ thìa lên như muốn đút cho anh.

Người đàn ông nhướng mày nói: “Anh thích.”

Vị chua ngọt lan tràn trong miệng, Đường Thừa Tuyên chịu đựng khó chịu nói: “Tiếp tục.”

Thẩm Niên phát hiện ra thú vui mới, giống như trước đây Đường Thừa Tuyên đút thịt nướng cho cô vậy, có một cảm giác không thể giải thích được. Cô đút không ít, thấy anh vẫn đang nhìn muỗng của cô, chiếc muỗng còn chạm tới môi anh thì đột nhiên xoay một vòng bỏ vào trong miệng của cô.

Thẩm Niên đắc ý nhìn anh “Coi như anh uống không tới đi.”

Đường Thừa Tuyên trong đầu âm thầm lắc đầu, trẻ con đúng là luôn ngây thơ như vậy.

Anh kéo Thẩm Niên lại gần, cúi xuống hôn lên môi cô, chiếc lưỡi linh hoạt hướng thẳng vào trong. Thẩm Niên cảm thấy mình như một con cá thiếu dưỡng khí, tất cả không khí đều bị vắt đến cạn kiệt. Cô thở hồng hộc, nghe Đường Thùa Tuyên nói: “Uống tới rồi.”

Đê tiện.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Thẩm Niên kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy cháu trai lớn vừa đi công tác trở về, anh dùng ánh mắt tủi thân nhìn chú hai và thím hai tương lai của mình.

“Con vừa đi ra ngoài hai ngày hai người liền… hai người liền…”

Thẩm Niên lo lắng ngắt lời hỏi: “Cháu ăn chưa?” Đứa cháu trai lắc đầu.

Đường Thừa Tuyên mặc kệ hắn, tiếp tục hôn môi Thẩm Niên, lửa giận trên người Thẩm Niên chưa kịp phát ra đã bị anh bốc lên, cả người xụi lơ trong ngực anh.

Đường Trí biết được những lời này là chú hai đang cố ý nói cho mình nghe, “Không ăn cũng không sao, ở đây vẫn còn rất nhiều thức ăn cho chó cho anh ăn.”

Quá đáng!

May mắn cả hai không kéo dài lâu, một lúc sau liền đem máy tính ra cùng nhau làm việc.

Mặc dù Thẩm Niên thích đùa giỡn, nhưng khi làm việc thì cô rất nghiêm túc, kế bên thì có bóng dáng của Đường Thừa Tuyên. Cô hướng màn hình về phía Đường Thừa Tuyên, hai người nghiêm túc thảo luận với nhau.

Dần dần, ánh mắt Đường Thừa Tuyên nhìn cô mang vài phần tán thưởng, cúi người lại gần Thẩm Niên, thậm chí còn ghé sát cổ cô để ngửi mùi thơm trên người cô.

Đường Trí: “…” Tôi không nên ở đây, tôi nên ở dưới gầm xe mới phải.

Sau bữa tối cậu ta đi qua, nhìn Đường Thừa Tuyên đang đeo kính, đột nhiên nghĩ tới cái gì chợt nhận ra, “Chú hai, cháu hiểu rồi.”

Thẩm Niên bỏ chút thời gian ngước lên nhìn cậu ta, ánh mắt như đang nói rằng cháu trai này lại phát bệnh gì nữa đây? 

“Có phải vì ngày đó cháu nói với chú rằng Thẩm Niên thích kiểu người nhã nhặn, bại hoại nên chú mới đeo kính đúng không??!” Sau khi Đường Trí nói xong, càng ngày càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng, “Chú không bị cận mà còn đeo kính, cháu chưa gặp qua người nào mưu mô như chú, cũng chưa từng nghĩ tới chú sẽ dùng cách này.”

Thẩm Niên nhìn Đường Thừa Tuyên, khóe miệng nổi lên ý cười.

Người này thực sự đeo kính để dụ cô, quả nhiên là rất mưu mô.

Đường Thừa Tuyên nâng mí mắt lên, ánh mắt sắc bén: “Khi nào thì cháu chuyển ra khỏi nhà chú?”

“Cháu không chuyển, cháu sẽ không chuyển.” Đường Trí thà đau khổ cũng muốn hại chú Hai, nhưng cậu ta rõ ràng không nghĩ tới đây là đả thương địch tám trăm nhưng lại tự tổn hại mình một ngàn.

“Cháu không chuyển đi đúng không?”

“Vâng, không chuyển.”

Đường Thừa Tuyên dùng động tác chậm rãi, tắt máy tính đặt qua một bên, Đường Trí nhìn nửa ngày cũng không biết anh định làm gì, cho đến khi người đàn ông đem bàn tay dày rộng, nóng bỏng của mình ôm eo Thẩm Niên kéo vào lòng ngực mình, cúi đầu miêu tả hình dạng môi cô, đầu lưỡi nhấm nháp hương vị của cô, như thể anh sẽ không dừng lại cho đến khi anh có thể lôi kéo tình yêu từ miệng của cô vậy.

Người đàn ông ngẩng đầu, giọng nói có chút khàn khàn vì đ.ộng tình, “Cháu muốn tiếp tục xem sao?”

Đường Trí ngây thơ trợn to hai mắt, hiển nhiên không ngờ mình sẽ bị đánh mạnh như vậy, “Chú, chú … “

Cậu ta sợ hãi tới mức quay người bỏ chạy.

“…” Thẩm Niên ngây người trong chốc lát, sau đó nhắm mắt lại ngẩng đầu hôn lên má người đàn ông, tháo kính anh đặt ở trên sô pha, “Tiếp tục.”

Tay kia của Đường Thừa Tuyên đã chui vào váy của cô, dỗ dành cô, “Lần này anh sẽ nhẹ lại.”

Thẩm Niên cũng không chịu thua vì thế hai người đã chiến đấu hăng hái cho đến nửa đêm.

Cô giả vờ không sao, thậm chí chịu đựng cảm giác chân yếu ớt mà nói: “Không sao, so với lần trước đã tiến bộ hơn một chút.”

Đường Thừa Tuyên nhìn cô cười.

Thẩm Niên hít một ngụm khí lạnh:“Anh không tin em sao? Em cảm thấy mình có thể được một lần nữa.”

Anh nhướng mày nhìn cô: “Không vội, về sau còn rất nhiều cơ hội.”

Thẩm Niên nuốt nước miếng, lại nghe anh nói: “Em không phải muốn biết mấy năm qua anh mơ thấy gì sao?”

Đường Thừa Tuyên nhặt áo sơ mi trên mặt đất lên, nói tiếp, “Anh mơ thấy em mỗi đêm đều khóc lóc cầu xin anh tha thứ.”

“Cầu xin tha thứ?”

“Cho nên ngày đó em ngồi ở trên người anh, anh đã nghĩ muốn làm em.” Đường Thừa Tuyên kiên nhẫn nói,”Thẩm Niên, là em ép anh”

Thẩm Niên đắc ý nhếch môi “Anh trách em hả?”

Cô sững sờ một lúc, sau đó phản ứng lại một việc, “Anh thích em từ khi nào vậy? Chẳng lẽ là khi em 18 tuổi?”

Đường Thừa Tuyên không nói gì, Thẩm Niên nhìn anh mắng, “B.iến thái.”

“Hiện giờ lại chê anh b.iến thái à?” Người đàn ông nắm áo sơ mi ném lên mặt cô, “Đã quá muộn rồi đó.”

Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Đường Thừa Tuyên có lẽ đã đi chạy bộ buổi sáng. Thẩm Niên đi một vòng quanh phòng, lật qua ngăn kéo của Đường Thừa Tuyên, từ ngăn kéo dưới cùng, cô lấy ra một tá giấy vẽ và nhật ký, tất cả đều là của cô.

Quả nhiên, anh đã giữ lại tất cả.

Cuốn nhật ký đầy những suy nghĩ khi cô thầm mến Đường Thừa Tuyên, trên đó có một chiếc khóa nhỏ, cô cảm thấy có lẽ Đường Thừa Tuyên chưa mở ra xem. Tờ giấy vẽ cũng là cận cảnh khuôn mặt của Đường Thừa Tuyên, còn là đường nét mặt đặc biệt tinh xảo, giống như Đường Thừa Tuyên đang ở trước mặt cô vậy.

Thẩm Niên kéo ngăn kéo bên phải, đây là ngăn kéo duy nhất bị khóa.

Cô nhìn thấy một chiếc chìa khóa trong cuốn từ điển trên bàn, lấy ra mở ngăn kéo, thế nhưng lại chỉ thấy hai bức di thư.

Một cái là của người mẹ quá cố của Đường Thừa Tuyên, và cái còn lại dĩ nhiên là của Đường Thừa Tuyên.

Thẩm Niên không biết mình dùng tâm trạng gì để mở di thư của Đường Thừa Tuyên, bên trong tổng cộng chỉ có ba tờ giấy viết thư mỏng, nét chữ trên đó rất gọn gàng và đẹp mắt.

“Nếu lần này không về được, xin hãy đưa bức thư này cho Hứa Ý …”

Vừa nhìn thấy đầu, lòng cô trở nên nặng trĩu.

Hai mảnh giấy đầu tiên giải thích công việc của tập đoàn Hạ Phong, ngoài ra không có gì khác, nhưng mảnh giấy cuối cùng viết đầy khó khăn – “Xin hãy giúp tôi tiếp tục chăm sóc Thẩm Niên, nếu một ngày cô ấy quay lại, không cần nói với cô ấy là tôi đã đi rồi.”

Chỉ có một câu ngắn gọn này, vừa kiềm chế lại vừa nhẹ nhàng.