Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình

Chương 21




“Tôi có thể dời cuộc gặp mặt với Khâu tổng sang buổi chiều được không?” Thẩm Niên từ trong phòng tắm đi ra, làn da trắng nõn trong gương đầy vệt đỏ.

Cô nghĩ đến đêm qua bàn tay thô ráp của người đàn ông xoa cánh môi cô, anh xé bỏ lớp ngụy trang ngày thường, giọng nói khàn khàn: “Nếu không phải không có bao, hôm nay thế nào tôi cũng phải làm chết em.”

Thẩm Niên biết sự phẫn nộ của anh đã đạt đến đỉnh điểm, nếu không người luôn tự kiềm chế bản thân như Đường Thừa Tuyên sẽ không có lúc mất khống chế như vậy, cô cong môi: “Được rồi, nếu anh không làm chết tôi, anh chính là chó.”

Cô hít sâu một hơi, nghe thấy Kỷ Hồng Nhất ở đầu dây điện thoại bên kia khó xử nói: “Ngày mai Khâu tổng phải đi công tác, nếu không tranh thủ cơ hội lần này, có thể lần sau sẽ khó khăn hơn. Chị Thẩm Niên, buổi chiều chị có việc sao?”

Thẩm Niêm nhìn môi sưng đỏ và dấu hôn trên cổ mình thì nhíu mày: “Được rồi, buổi chiều tôi sẽ đi.”

Cô thay một bộ âu phục, lúc ngồi ở trước gương che dấu hôn cô đột nghĩ tới Đường Thừa Tuyên tối hôm qua.

Nồng nhiệt khác thường như vậy, giống như ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt cô. Ngay cả khi Thẩm Niên chỉ nghĩ đến ánh mắt sâu thẳm lại mang theo ý tàn nhẫn thì cảm thấy hai chân mềm nhũn, cô cười nhạo, người đàn ông già chính là không có bản lĩnh.

Sao ba năm trước có dũng khí, ba năm sau thì không có dũng khí?

Sau khi cô thu dọn xong thì đi đến một nhà hàng cao cấp, nhìn thấy người mới phát hiện Khâu tổng là người để lại danh thiếp lúc cô trên đường đi đến hội sở Hoa Hồng ngày hôm đó.

Khâu Đàm đặt tay ở trên bàn, đằng sau mắt kính gọng mạ vàng là một đôi mắt trong veo: “Thẩm Niên?”

Cô gái vén lọn tóc, cười. Thật trùng hợp.

Cô ngồi xuống: “Vậy tôi đi thằng vào vấn đề, hạng mục lần này của chúng tôi không giống với lần trước. Bây giờ chương trình tuyển chọn đã sắp bắt đầu, vì vậy nền tảng của chúng tôi đã chuẩn bị tạo ra một mô hình mới……..”

Cuộc đàm phán hợp tác diễn ra rất thuận lợi, trước khi đi đột nhiên Khâu Đàm hỏi cô: “Cô có bạn trai sao?”

Đương nhiên Thẩm Niên có thể nghe ra lời anh ta nói có ý gì, híp mắt lại lười biếng mở miệng: “Không có bạn trai, có bạn giường.”

Khâu Đàm kinh ngạc nhìn cô, giống như không nghĩ tới cô sẽ nói thẳng như vậy, ngẩn ra một chút không nói.

Anh ta có điểm giống Đường Thừa Tuyên, nhưng so với Đường Thừa Tuyên thì anh ta còn dịu dàng hơn, trên người không có nhiều cảm giác sắc bén. Thẩm Niên cười, rất giống mẫu người lý tưởng của cô.

Chỉ là trên thế giới này một khi đã có Đường Thừa Tuyên, những người khác đều trở thành nền.

Cho dù Thẩm Niên nói như vậy, nhưng Khâu Đàm vẫn đề nghị đưa cô về nhà. Thẩm Niên lên xe, Khâu Đàm ở bên cạnh quay đầu sang liền nhìn thấy dấu vết ái muội lộ ra ở trên cổ cô.

Anh ta cười ngượng ngùng, không phải cô đang nói đùa.

“Hy vọng sau này còn có nhiều cơ hội hợp tác.”

“Được.”

Lúc Thẩm Niên trở về đã là 9 giờ tối, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phòng ngủ của Đường Thừa Tuyên đang bật đèn, dường như có bóng người đang đứng sau rèm cửa.

Đường Thừa Tuyên mặc áo sơ mi đứng ở trước cửa sổ, trên màn hình điện thoại di động vẫn còn hiện lên tin nhắn Đường Trí gửi cho anh.

——– Ban nãy cháu tình cờ gặp Thẩm Niên đi ăn cơm với người đàn ông khác.

——- Kiểu người giống như chú hai, văn nhã bại hoại(*), lại còn đeo kính, hoàn toàn là mẫu người lý tưởng của Thẩm Niên.

(*) Văn nhã bại hoại: Chính là sói đội lốt cừu, là lưu manh lại đi giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.

——— Chú có cảm thấy nguy cơ không?

——— Dù sao cháu vẫn cảm thấy chú hai không có phần thắng nào, thoạt nhìn anh ta còn dịu dàng hơn chú.

Đường Trí cố ý gửi một đống tin nhắn cho chú hai, nếu không phải buổi tối hôm nay cậu ta có chuyến công tác tạm thời, thì sẽ không thể bỏ qua cơ hội đứng trước mặt chú hai cười nhạo.

Thẩm Niên ở dưới lầu cong môi, trên cổ tay cô vẫn còn vết đỏ đau âm ỉ, cô đứng đó một lúc không đi lên, ở trong đêm gió châm một điếu thuốc.

Đợi cơn tức giận trong lòng kia tan biến, cô mới đi vào phòng khách, con chó cùng tên với cô lập tức chạy đến bên chân cô, Thẩm Niên cười, cúi đầu xoa xoa đầu con chó.

Dì Tôn do dự một chút, hỏi: “Cô cãi nhau với ông chủ sao?”

Cô gái cong môi cười: “Dù sao một ngày nào đó cháu sẽ đi, có ầm ĩ hay không cũng có gì khác nhau đâu?”

Dì Tôn không muốn nhìn hai người bọn họ mâu thuẫn cãi nhau, vì thế không nhịn được mà nhiều lời: “Cô cũng đừng chê tôi lắm mồm. Lúc ông chủ mười tuổi thì tôi đã chăm sóc ngài ấy. Có một lần con chó cưng trong nhà chết, khi mọi người hỏi thì ngài ấy đều nói mình không thích con chó đó, nhưng có một ngày trong lúc vô tình tôi đã nhìn thấy ngài ấy cầm vòng cổ của con chó đó rơi nước mắt…..”

Thẩm Niên ngẩn ra.

“Ngài ấy chính là như vậy, chưa bao giờ bày ra nhược điểm của mình, nhìn bạc tình bạc nghĩa, thật ra còn si tình hơn người khác.” Dì Tôn thở dài: “Ngày đó cô đi rồi, ngài ấy nói với tôi là chưa bao giờ thích cô. Nhưng sau khi tôi vứt bỏ đồ của cô, ngài ấy đã mất rất nhiều công để tìm kiếm lại.”

Cô nhíu mày, rồi cười nhạo, đáy mắt lại lạnh hơn.

“Sau khi cô đi, có lúc tôi còn nhìn thấy ngài ấy nói chuyện với con chó này….” Dì Tôn thở dài: “Ngài ấy chỉ mạnh miệng, ngoài mặt không nói gì, thật ra trong lòng lại rất để ý cô.”

Thấy Thẩm Niên không quan tâm, dì Tôn không nhịn được thay Đường Thừa Tuyên kể khổ: “Ngài ấy thật sự không dễ dàng, cô cũng biết ngài ấy lớn lên như thế nào. Bố không quan tâm, mẹ lại mắc bệnh trầm cảm….”

Lúc Thẩm Niên đi lên lầu vẫn không thể tin được, cô tự rót cho mình một ly rượu, trong đầu hiện lên đoạn ký ức hỗn loạn mấy năm nay.

Đường Thừa Tuyên thích cô? Ai tin?

Có đôi khi Thẩm Niên sẽ quy điều này của Đường Thừa Tuyên là hành vi thói hư tật xấu của đàn ông, nếu không anh sẽ không bị cô câu dẫn, lại càng không để sự cám dỗ của bản thân mà giữ lại cho chính mình.

Nhưng yêu không giống như vậy.

Thẩm Niên suy nghĩ cả đêm, cô cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát không nghĩ nữa. Ngày nghỉ phép cuối cùng, cô ở trong phòng ngủ ngây người nửa ngày, có chút có tò mò, rốt cuộc Đường Thừa Tuyên có ý gì.

Buổi tối ngày hôm đó rõ ràng anh muốn buông thả bản thân, nhưng lúc đó anh lại vô cùng bình tĩnh.

Người giống như Đường Thừa Tuyên, hiếm khi mất khống chế, nhưng dáng vẻ bình tĩnh của anh ngược lại lại càng làm cho người khác sợ hãi. Bởi vì lúc không khống chế được cảm xúc thì tất cả đều bộc lộ ra ngoài, hoàn toàn có thể nắm bắt được suy nghĩ của anh, nhưng lúc bình tĩnh lại rất giống ao tù nước đọng, bất kể làm như thế nào cũng đừng hòng thăm dò được một chút.

Ngày hôm sau hiếm khi Thẩm Niên được ngủ nướng, buổi chiều đi xuống lầu, từ xa nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh lục đứng ở trước mặt Đường Thừa Tuyên.

Dáng người Mộc Băng Yến mảnh mai, khí chất xuất chúng, đứng chung một chỗ với Đường Thừa Tuyên đang mặc âu phục quả thật rất giống duyên trời tác hợp.

Thẩm Niên thấy ánh mắt Mộc Băng Yến nhìn qua đây, vì thế không nhanh không chậm mà đi xuống.

Cô mặc rất hở, chỉ nhìn gương mặt kia thì biết là yêu tinh.

Mộc Băng Yến nhìn về phía Đường Thừa Tuyên, cố ý nói: “Không phải anh không thích kiểu người này sao?”

Tâm trạng Thẩm Niên chùng xuống, thua một cách triệt để.

Những lời mà Mộc Bằng Yến nói đều là sự thật, thật sự Đường Thừa Tuyên không thích người ăn mặc đồ diêm dúa lòe loẹt, ngày thường nói chuyện hợp đồng nếu có người phụ nữ nào dám mặc như vậy để quyến rũ anh thì nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài. Mộc Băng Yến híp mắt, nhớ lại: “Tôi nhớ anh thích kiểu người dễ thương, dịu dàng, lại còn thích gọi anh ơi.”

Dường như cô ấy rất thích bán đứng Đường Thừa Tuyên: “Niên Niên, sau khi anh uống say đều gọi cái tên đó.”

Xung quanh yên tĩnh một lúc lâu.

“Cô có thể đi được rồi.” Đường Thừa Tuyên nói.

Mộc Băng Yên thích nhìn anh như thế này: “Làm sao vậy? Anh uống say, tôi còn tìm cách đưa anh về, giờ anh trở mặt đuổi người?”

Thẩm Niên cong môi, trên tóc có nhiễm mùi nước hoa, mùi không nồng, nhưng lại mạnh mẽ xông thẳng vào mũi.

“Hóa ra anh thích Thẩm Niên.”

Đường Thừa Tuyên nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước, tâm tư phức tạp khiến người ta không nắm bắt được.

Đợi Mộc Băng Yến lấy tài liệu xong rồi rời đi, toàn bộ lửa giận trong lòng của Thẩm Niên đều dấy lên, nhưng trên mặt vẫn là ý cười ngả ngớn như cũ: “Thích tôi khi nào? Ngoài miệng nói không thích tôi, sẽ không ở bên tôi, thật ra đã thích từ lâu, cho nên mới lên giường với tôi.”

Đường Thừa Tuyên không nói lời nào.

“Sau khi tôi rời đi mỗi ngày đều nhớ tôi, có phải buổi tối cũng mơ thấy tôi đúng không?”

Người đàn ông ngước mắt lên, “Đúng, vừa lòng không?”

Đường Thừa Tuyên suy nghĩ cả đêm cuối cùng cũng thừa nhận, cho dù lại bị đùa bỡn một lần nữa anh cũng không muốn mất đi Thẩm Niên.

Thẩm Niên mím môi, nghiến răng.

Đôi khi vì không nhận được một đáp án khẳng định, cho nên đã thử mọi cách, ngược lại sau khi nhận được đáp án thì cái gì cũng không muốn biết, bởi vì cô không còn sợ hãi nữa.

Cô đi qua, vòng tay qua ôm lấy thắt lưng của anh, đôi môi mềm mại hôn lên cằm người đàn ông, hơi thở của cô có chút không ổn định, nhẹ giọng nói: “Vậy anh mơ thấy cái gì?”

Yết hầu của Đường Thừa Tuyên khẽ trượt.

Trên người anh luôn có một mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt, Thẩm Niên đắm chìm trong đó, cô hỏi: “Có phải mơ thấy em hôn anh như vậy không?”

Thấy anh không trả lời, Thẩm Niên ngồi xổm xuống cởi dây thắt lưng của anh: “Hay là như vậy?”

“Đủ rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Đường Thừa Tuyên vang lên, anh kéo cô ném lên trên ghế sô pha, nụ hôn rơi xuống. Lúc trước kỹ thuật hôn của anh còn ngây ngô nhưng bây giờ đã thành thạo hơn, gần như câu lấy đầu lưỡi khiến cả người cô mềm nhũn, không thể động đậy.

Những chiếc gai nhọn của Thẩm Niên dựng lên trước đó, lúc này đều mềm xuống, cô bị lật người qua, cơ thể đè lên sô pha, giọng nói của người đàn ông phía sau mang theo sự thỏa hiệp: “Thẩm Niên, em thắng rồi.”

Cô gái thở gấp, cô mất đi quyền khống chế của cơ thể, nhưng cô thích tư thế này, bởi vì như vậy Đường Thừa Tuyên sẽ không nhìn thấy sự điên cuồng và âm u trong mắt cô. Thẩm Niên nhận lấy nụ hôn: “Đường Thừa Tuyên, anh yêu em không?”

“Thẩm Niên.” Đường Thừa Tuyên cảm thấy nhất định phải để cho cô biết một chuyện: “Từ trước đến nay anh sẽ không làm như vậy với người mà mình không yêu.”

Cho nên lúc ấy anh đã yêu cô.

Nhưng chuyện châm chọc chính là, rất nhiều năm sau Đường Thừa Tuyên mới cẩn thận suy nghĩ lại chuyện này.

Nếu anh thật sự không thích cô, buổi tối ngày đó anh đã đẩy ra từ lâu. Anh chỉ tức giận bản thân không kháng cự được sự câu dẫn của Thẩm Niên.

Thẩm Niên có một loại cảm giác nói không nên lời.

Những băn khoăn trong lòng cô biến mất hoàn toàn, vừa ngọt ngào lại vừa tức giận: “Em cũng vậy.”

Sợi dây lý trí của người đàn ông dường như bị cắt đứt: “Em lặp lại một lần nữa.”

“Anh ơi, em thích anh.”

Bàn tay đặt trên eo cô lại càng dùng sức hơn một chút, sau đó cô nghe thấy âm thanh kéo khóa ra.

Thẩm Niên hừ một tiếng, “Về Khám Trầm, em có thể giải thích.”

Cô còn chưa kịp nói xong thì cảm thấy câu nói này của mình có chút quen thuộc, còn chưa kịp phản ứng lại thì tay đã bị bắt chéo ra sau lưng, Đường Thừa Tuyên nhìn cô, dáng vẻ lạnh lùng: “Anh không muốn nghe thấy tên của người đàn ông đó từ miệng em.”

Cô cong môi lên, cảm nhận được sự thô ráp của lớp vải trên mặt ghế sô pha, cô không nhìn thấy Đường Thừa Tuyên. Chỉ tưởng tượng đến dáng vẻ đ.ộng tình của anh thì lại không nhịn được, Thẩm Niên nuốt nước miếng: “Anh ơi, anh lại trói em một lần nữa đi.”

Anh cảm giác có cái gì đó đang nổ bùm bùm, chất lỏng màu đỏ không ngăn được mà sôi trào, đầu ngón tay của Đường Thừa Tuyên ấn trên cà vạt, thanh âm khàn khàn: “Em còn nhớ rõ anh đã nói gì không?”