Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình

Chương 15




Thẩm Niên không quá tin, con người đứng đắn như Đường Thừa Tuyên cho dù như thế nào đi nữa cũng không làm ra chuyện như vậy, nhưng muốn nói Đường Trí vu oan hãm hại, rõ ràng cậu ta cũng không có chỉ số thông minh cao như vậy.

Cô đẩy cửa đi ra ngoài, trên mặt vẫn còn phủ một tầng hơi nước ẩm ướt.

Đường Trí kéo tay cầm cửa phòng Đường Thừa Tuyên nhưng không ra: “Cháu vừa mới nhìn thấy, chú đừng nghĩ chối cãi.”

Đường Thừa Tuyên nhướng mày nhìn Đường Trí, ngày thường một mình anh sống, sẽ không có người nào đột nhiên xông vào phòng anh, ai biết hôm nay Đường Trí xông vào.

“Buông tay.” Anh lạnh mặt.

Đường Trí rụt cổ lại, nhưng vẫn không buông ra: “Thẩm Niên, anh nói đều là sự thật.”

Đuôi mắt Thẩm Niên hơi ửng hồng, ánh mắt câu người lướt qua Đường Thừa Tuyên, kỳ lạ lại phát hiện bên tai anh đỏ lên. Chẳng lẽ là sự thật?

Thẩm Niên lại tự mình ngẫm nghĩ lại một chút, sẽ không phải là bởi vì trước kia cô thuận miệng nói câu đó chứ.

Muốn nói không tốt thật sự là không tốt, nhớ lại chỉ cảm thấy đau. Nhưng buổi tối ngày hôm đó dáng vẻ của Đường Thừa Tuyên làm cho người ta say mê, cô nhìn ánh trăng rơi vào bể tình, cảm giác thỏa mãn trong lồng ngực như muốn tràn ra. Đứa trẻ ngày thường khôn ngoan nay lại không chịu nổi, cuối cùng cũng lộ ra răng nhanh nhọn hoắt, nhìn con mồi bị mình đùa giỡn ở trong lòng bàn tay.

Thẩm Niên nhíu mày, dáng vẻ giả bộ nghiêm túc: “Thật vậy sao?”

“Thật đó, anh còn nghe thấy tiếng!”

Đường Thừa Tuyên ngẩng đầu nhìn cô, không biết cô nói những lời này là có ý gì.

Thẩm Niên rất ngưỡng mộ anh, lúc này vẫn còn giả bộ đứng đắn được, cô đi qua ngăn Đường Trí, duỗi tay túm chặt cà vạt Đường Thừa Tuyên.

“Lá gan không nhỏ?” Hơi nước lạnh lẽo trên tóc Thẩm Niên không cẩn thận rơi ở trên mặt anh, nhưng cũng không thể dập tắt một chút ham muốn của anh.

Cô gái đóng cánh cửa ở phía sau lưng anh lại, nghiêm túc mà nói: “Bây giờ anh đứng phạt đi.”

Đường Thừa Tuyên cảm thấy hình ảnh này rất quen mắt.

Có một lần Thẩm Niên copy tài liệu, nhưng bị bạn học trêu đùa, copy phải nội dung không thể miêu tả vào USB. Cô cũng không biết, trực tiếp cắm vào trong máy tính xem.

Khi thanh âm mập mờ từ trong máy tính phát ra thì cả người Thẩm Niên đều ngẩn ngơ, cô luống cuống tay chân tắt đi, nhưng không biết tại sao lại không thể tắt được.

Cô gái gấp đến mức đỏ mắt, đúng lúc này Đường Thừa Tuyên mở cửa đi vào, tay còn cầm một ly sữa bò, hai người liếc mắt nhìn nhau, cảnh tượng rất xấu hổ.

Chưa dừng lại ở đó, tiếng r.ên rỉ vẫn cứ vang lên.

Lúc đó Đường Thừa Tuyên làm gì? Mặt anh đen sì, kéo cô ra hành lang: “Giải thích.”

Cô gái nước mắt lưng tròng: “Em….em không biết.”

Đường Thừa Tuyên cho rằng cô ngượng ngùng không nói được, kiên quyết bắt cô đứng ở hành lang mười phút.

Lúc này Đường Thừa Tuyên cũng bị kéo ra hành lang, Thẩm Niên đắc ý nhìn anh, sự hưng phấn trong đáy mắt gần như không che giấu được. Đường Trí cũng vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Anh không biết gì đâu, lúc anh đi vào thấy chú ấy rất đứng đắn, nếu không phải nghe được loại âm thanh kia, anh còn tưởng chú ấy đang nghiên cứu video công việc.”

Đường Thừa Tuyên chính là người chững chạc, đàng hoàng như vậy, làm chuyện gì cũng nghiêm chỉnh, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt đó của anh, mọi người đều không tưởng tượng được có cảnh này.

Giống như bây giờ anh đứng ở hành lang, rõ ràng là đang làm chuyện không có thể diện, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên. Anh mặc bộ đồ ở nhà bằng vải bông, khí chất vẫn nổi bật như cũ. Người đàn ông rũ mắt xuống, nhìn cô với ánh mắt thâm thúy mê người.

Thẩm Niên sẽ không mềm lòng, quay mặt đi nói: “Đứng đủ mười phút rồi tính.”

Đường Trí vẫn còn đang đắm chìm trong hưng phấn tố cáo thành công, Thẩm Niên đẩy cậu ta đi, chính mình cũng trở về phòng: “Nên đi ngủ rồi.”

Trên hành lang im lặng, Đường Thừa Tuyên gọi điện thoại cho cấp trên của Đường Trí. 

Không biết qua bao lâu, cánh cửa phòng ngủ kia của Thẩm Niên chậm rãi mở ra, một cái đầu ngó ra: “Sao anh vẫn đứng đây?”

Đường Thừa Tuyên không nói lời nào, rõ ràng có chút tức giận. Dáng vẻ tức giận của anh rất dọa người, nhưng Thẩm Niên biết bộ mặt chân thật của anh cho nên không sợ một chút nào, đột nhiên cô rất muốn hôn anh, nhưng lúc ngẩng đầu lên đôi mắt nheo lại, nhưng không kịp.

“Giận tôi?” Thẩm Niên cảm thấy mình giống như một tên tra nam, cô liếm liếm môi, duỗi tay kéo kéo ống tay áo của Đường Thừa Tuyên: “Cùng lắm thì, lần sau tự tôi sẽ dạy cho anh.”

Trái tim của người đàn ông đập thình thịch, dường như có gì đó trong cơ thể đang nổ tung.

Vành tai anh đỏ lên, đợi Thẩm Niên đi rồi mới nghĩ, cô học từ khi nào? Học với ai? Nói vậy, có phải cô đã từng như vậy với người khác?

Trái tim Đường Thừa Tuyên vừa ngọt ngào vừa chua, anh không biết ghen có thể làm cho người ta biến thành một kẻ điên.

Thẩm Niên quay về phòng ngủ cũng không ngủ được. Cô rất buồn bực, sao có thể bị quỷ nhỏ Đường Trí kia đoạt trước chứ, rõ ràng cô ở đối diện Đường Thừa Tuyên, lúc ấy vì sao không trực tiếp đẩy cửa đi vào?

Lúc Đường Thừa Tuyên xem cái đó thật sự mặt không thay đổi sao? Hai tai anh có đỏ hay không?

Khẳng định là đỏ, không biết cắn một sẽ có hương vị gì.

Thẩm Niên đang suy nghĩ nửa đêm, có nên đi vào phòng ngủ của Đường Thừa Tuyên không, thì đột nhiên Khám Hoan gọi điện thoại cho cô.

“Gần đây cậu thế nào rồi?” Đã một thời gian rất lâu Khám Hoan không liên lạc với cô, nếu không phải biết Khám Trầm, cô còn tưởng rằng Khám Hoan đã xảy ra chuyện gì.

“Tớ đang ở Luyến Thành, bây giờ anh trai tớ vẫn đi tìm người đàn ông kia.” Khám Hoan áy náy không ngừng: “Lúc ấy tớ và người đàn ông đó…..Là ở Luyến Thành cái đó…..”

“Cậu không nhớ rõ người kia trông như thế nào sao?”

“Lúc ấy uống say cũng không nhớ rõ cái gì cả, buổi sáng hôm sau tớ thấy người đàn ông đó đang tắm, tớ sợ tới mức bỏ chạy luôn.” Khám Hoan nhớ lại một chút, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngay lúc đó: “Thật ra tớ từng gặp qua, nhưng chỉ là tớ không nhớ rõ anh ta trông như thế nào, chỉ mơ hồ cảm thấy anh ta rất đẹp trai.”

Thẩm Niên: “……”

Cô ngả người về phía sau: “Khám Hoan, nếu bây giờ cậu là em gái tớ, có lẽ ngày mai cậu sẽ không thấy được ánh mặt trời.”

“Vậy….Vậy làm sao bây giờ?” Lúc đó Khám Hoan còn nhỏ tuổi, nhất thời hồ đồ nên bây giờ rất hối hận: “Tớ nhớ rõ trên xương quai xanh của anh ta có một hình xăm.”

Cô do dự nói hết, càng thêm xác định: “Đúng vậy, có một hình xăm bằng chuỗi tiếng Anh.”

Thẩm Niên không hiểu được tại sao Khám Hoan ngay cả mặt của người ta cũng không nhớ rõ, nhưng lại nhớ rõ hình xăm trên người của người đó.

Cho tới nửa đêm Thẩm Niên không nhớ đến chuyện mình muốn vào phòng ngủ của Đường Thừa Tuyên, cô dựa vào mép giường không cẩn thận ngủ quên mất.

Thẩm Niên nằm mơ thấy mình nghe được âm mưu của mấy bạn học cấp ba, bọn họ quyết định dẫn cô tới một chỗ không có ai, rồi lột quần áo cô ra để chụp ảnh, quay video, sau đó dùng những tấm ảnh này đe dọa cô.

Cô cố ý làm theo bọn họ, thật ra đã gửi tin nhắn cho Khám Trầm từ trước, nhưng mà không đợi đến lúc Khám Trầm đến thì Đường Thừa Tuyên đã chạy đến trước rồi.

Khi đó Thẩm Niên đang đáng thương ngồi dưới đất để xin tha thứ, thật ra cũng chỉ là đang diễn. Cô ngước mắt nhìn thấy dáng người đàn ông cao lớn mặc áo gió đứng ở dưới ngọn đèn đường, sự tủi thân trong lòng dâng lên.

Lúc được Đường Thừa Tuyên bảo vệ trong lòng, lần đầu tiên cô kéo tay áo anh, sợ hãi mà gọi một tiếng: “Anh ơi.”

Giống như một con thú nhỏ bị bắt nạt.

Sau khi Thẩm Niên tỉnh lại thì rửa mặt rồi đi làm, Đường Trí đưa cô đến công ty. Lúc sắp tan làm cô cầm văn kiện vào trong văn phòng của Ngôn Chi Thành, Ngôn Chi Thành nhìn thấy cô thì rất sửng sốt.

“Cô……Cô không thể trao đổi qua gmail với tôi sao?”

“Trao đổi qua gmail?” Đôi tay Thẩm Niên chống ở trên bàn làm việc, cúi người nhìn anh ta, giọng điệu ngả ngớn: “Sao vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân sao? Tôi đi vào trong văn phòng của anh thì hủy hoại sự trong sạch của anh à?”

Cô xuy một tiếng, ngước mắt lên thì nhìn thấy trên xương quai xanh của Ngôn Chi Thành lộ ra một góc hình xăm, ánh mắt Thẩm Niên chợt lóe lên, vươn tay túm lấy cổ áo của anh ta.

“Này, cô làm gì vậy?”

Thẩm Niên không những không dừng tay, ngược lại còn muốn cởi cúc áo của anh ta để nhìn xem rốt cuộc có hình xăm hay không, từ góc độ cửa ra vào, cô gái quyến rũ khom lưng, còn người đàn ông ngồi ở trên ghế.

“Thẩm Niên.”

Đầu ngón tay cô hơi dừng lại, quay đầu lại nhìn, hai tay Đường Thừa Tuyên đang đút túi quần đứng ở cửa, phía sau còn có trợ lý đi theo.