Tôi giật mình: "Anh định làm gì?!"
Anh thản nhiên nhìn tôi: "Em không muốn vào thăm lại chốn cũ sao?"
"..."
Thăm lại chốn cũ có thể đến vào ban ngày, hơn nữa, Kiều Dịch Thần luôn là học sinh giỏi toàn diện, làm sao có thể làm hành động trèo tường vào trường như thế này?
Như hiểu được suy nghĩ của tôi, Kiều Dịch Thần mỉm cười: "Cũng đúng, trước đây đều là em trèo tường nhiều hơn, tôi còn nhớ, em thường lén ra ngoài mua đồ ăn vặt mà em thích cho tôi."
Nói đến chuyện cũ, nụ cười hơi mang mác buồn của anh lại mang theo ý vị hoài niệm rõ ràng.
Đúng vậy, ai mà không hoài niệm cái thời niên thiếu vô lo vô nghĩ chứ...
Nghĩ đến đây, tôi cũng bật cười.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Kiều Dịch Thần đang nhìn tôi chăm chú, trong mắt anh ánh lên vẻ cháy bỏng không hề che giấu.
Tim tôi thắt lại, nhanh chóng dời mắt đi.
Không biết vì sao, sau chuyện tối qua, bầu không khí giữa tôi và Kiều Dịch Thần rõ ràng có chút thay đổi.
Sự thay đổi này khiến tôi kinh ngạc, đồng thời cũng không biết phải làm sao.
May là Kiều Dịch Thần không tiếp tục nhìn tôi, anh lấy đà nhảy lên tường, ngồi vững vàng trên bức tường cao.
Sau đó cúi người, đưa một tay về phía tôi: "Lên nào."
Dưới ánh trăng, khuôn mặt người đàn ông đẹp đến khó tin.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, như thể trong khoảnh khắc đó, tôi lại trở về với thời niên thiếu.
Anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng chỉ dành cho mình tôi.
Có lẽ là đắm chìm trong đôi mắt tràn ngập ý cười của anh, hoặc có lẽ là sự tham lam trong lòng đang rục rịch.
Như ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay ra, đặt tay vào tay anh.
Kiều Dịch Thần dùng sức, dễ dàng kéo tôi lên.
Khi hoàn hồn lại, tôi đã ngồi đối diện với anh.
Khoảng cách rất gần, gần đến mức hơi thở như đang đan xen, gần đến mức tôi tưởng anh sắp hôn tôi.
"Anh..."
Tôi đột nhiên đưa tay ra, ngăn giữa chúng tôi, nhìn xuống dưới: "Anh nhảy hay tôi nhảy?"
Kiều Dịch Thần hơi nghiêng người về phía tôi, nhìn tôi một cái, sau đó không nói hai lời, nhảy xuống.
Anh đứng dưới đất, dang rộng vòng tay, nói: "Đừng sợ, nhảy xuống, tôi đỡ em."
Thời thiếu nữ, tôi vô cùng năng động, vì trèo tường, đã ngã không ít lần.
Dù giờ đã trưởng thành, tôi cũng không có lý gì phải sợ.
Tôi trừng mắt nhìn anh, cố tình phớt lờ vòng tay của anh: "Coi thường ai vậy?"
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, tôi nhảy xuống chỗ đất trống.
Ngã sấp xuống đất, đau đến mức tôi phải kêu lên.
Kiều Dịch Thần bất lực đi tới, đỡ tôi dậy: "Có đau không?"
Tôi rụt tay về, ra vẻ da dày thịt chắc, nhảy cẫng lên hai cái: "Mới chút thế này đau gì chứ, không sao cả!"
Anh nhìn tôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì nữa.
Đêm đó, tôi cùng anh đi khắp những nơi mà thời thiếu niên đã từng đi qua.
Dựa vào cửa sổ lớp học tìm kiếm vị trí cũ của mình.
Ở cửa thư viện kể những chuyện thú vị khi đọc sách trước đây.
Giữa chúng tôi, như thể chưa từng có bất kỳ hiểu lầm hay ngăn cách nào, đơn giản như những người bạn cũ lâu năm không gặp, đang hồi tưởng lại những khoảng thời gian vui vẻ đã qua.
Nói chuyện một hồi, Kiều Dịch Thần đột nhiên nhìn tôi: "Thẩm Tri Ý, tối qua tôi không say, không quên bất cứ điều gì."
Một câu nói khiến nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, lòng rối bời.
Nói như vậy, tối qua những mật khẩu tôi nhập, anh đều nhìn thấy hết?
Thảo nào... lúc tôi nhập mật khẩu, anh lại trợn mắt nhìn tôi chằm chằm.
"Tôi..."
Tôi há miệng định giải thích điều gì đó nhưng lại phát hiện mình không thể nói nên lời.
35
Nhưng Kiều Dịch Thần dường như không cần tôi giải thích, tự nói một mình.
"Trước hôm qua, tôi thừa nhận, trong lòng tôi có oán trách em, cảm thấy em là người vô tâm vô phế, thật đáng ghét.”
"Nhưng hôm nay, tôi đã nghĩ rất nhiều, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ khi chúng ta còn trẻ, nhớ em luôn đi theo sau tôi, nói thích tôi, một cô gái trong sáng chẳng hề e dè.”
"Nhưng lúc đó em thật sự rất chân thành."
Nói về chuyện cũ, đôi mắt anh ánh lên ý cười.
Nhưng tôi lại thấy chua xót vô cùng, nghe những lời này, như đã cách xa cả khoảng trời.
Đột nhiên, anh chuyển hướng câu chuyện, chỉ tay về một hướng nào đó bên ngoài trường, nói: "Thẩm Tri Ý, thật ra mỗi năm, tôi đều quay lại, đứng ở vị trí đó."