Nói xong, tôi định cúp máy.
Người kia vội vàng nói: "Đừng cúp máy, cô tên Thẩm Tri Ý đúng không?"
Tôi khựng lại: "Phải."
"Vậy là cô rồi, xin lỗi nhé, trong danh bạ của anh ta chỉ lưu số của cô, tôi tưởng cô là bạn gái anh ta.”
"Mỹ nữ, cô làm ơn đến đây đón anh ta đi được không? Anh ta còn chưa trả tiền, tôi không tìm được số của người khác."
Đối phương nài nỉ mãi, có vẻ là một nhân viên phục vụ đang rất bất lực với vị khách say xỉn không trả tiền.
Tôi thấy hơi vô lý nhưng lại sợ, lỡ như thật sự có người bạn nào đó say xỉn ở quán bar rồi bị đuổi ra ngoài thì cũng không đành lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định đi một chuyến.
Theo địa chỉ mà anh chàng phục vụ cung cấp, tôi nhanh chóng tìm thấy quán bar đó.
Khi nhìn thấy Kiều Dịch Thần đang nằm vật ra ở quầy bar, tôi kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
25
"Mỹ nữ, phiền cô phải chạy một chuyến rồi."
Anh chàng phục vụ giúp tôi đỡ Kiều Dịch Thần ra khỏi quán bar, sau đó còn nghiêm túc nói với tôi: "Anh chàng này ưu tú như vậy, cô gái xinh đẹp như cô lại không thích à?”
"Nghe tôi này, nhìn tướng anh chàng này là biết người giàu có và chung tình, đừng để anh ta say xỉn vì tình nữa."
Kiều Dịch Thần cao hơn một mét tám, toàn bộ sức nặng đè lên người tôi, tôi cố gắng chống đỡ, khó khăn giải thích: "Anh ấy không phải say xỉn vì tình đâu..."
Dù sao thì, tình cảm của anh và Dương Lệ trông cũng khá êm đẹp.
Anh chàng phục vụ nghe vậy, nhìn tôi đầy ẩn ý: "Tin tôi đi, tôi làm ở quán bar nhiều năm như vậy, khách hàng nào uống loại rượu nào, tôi hiểu rõ nhất.”
"Bạn của cô rõ ràng là đang uống rượu giải sầu vì tình, xem ra là yêu mà không được."
Lời anh ta nói có ẩn ý, dường như đang ám chỉ tôi rằng, trong điện thoại của Kiều Dịch Thần chỉ có một mình tôi là người được lưu.
Đối với tình huống này, tôi cũng rất hoang mang không hiểu.
Nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ gật đầu cảm ơn anh ta thêm lần nữa.
Trước cửa quán bar không thiếu gì taxi, tôi không biết rõ địa chỉ nhà anh, hoàn toàn không biết nên đưa anh về đâu.
Tôi chỉ thử lay anh, hy vọng có thể lay anh tỉnh táo hơn một chút.
"Kiều Dịch Thần, anh tỉnh lại đi? Có thể tỉnh lại một chút không?"
Nhưng lay mãi, người đàn ông vẫn không có phản ứng gì.
Tôi nghĩ hay là liên lạc với chị Lệ Lệ, dù sao họ cũng là người yêu, giao Kiều Dịch Thần cho cô ấy là hợp lý nhất.
Nhưng đột nhiên tôi phát hiện ra, tôi mới vào làm ngày đầu tiên, thậm chí còn chưa trao đổi thông tin liên lạc với chị Lệ Lệ.
Tuy nhiên, trong điện thoại của Kiều Dịch Thần, quả nhiên như anh chàng phục vụ nói, chỉ lưu tên có mình tôi.
Những số liên lạc khác tôi cũng không biết là ai, không dám tùy tiện gọi.
Đang lo lắng không biết phải làm sao thì người đàn ông đang dựa vào tôi đột nhiên từ từ mở mắt, ngơ ngác nhìn tôi, lẩm bẩm.
"Thẩm... Tri Ý?"
26
Tôi từng thấy Kiều Dịch Thần ăn đồ cay đến mức đỏ mặt nhưng vẫn cố không thè lưỡi, trông thật đáng yêu.
Tôi cũng từng thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, sau khi lén cười lại bị bắt gặp, trông vô cùng ngượng ngùng.
Nhưng tôi chưa từng thấy Kiều Dịch Thần say rượu.
Anh mở mắt, nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt xinh đẹp ấy chứa đựng ánh sao lấp lánh không hề che giấu, rất quyến rũ.
Yêu nghiệt.
Trong đầu tôi chợt hiện lên hai chữ này.
Nhìn thấy bản thân căng thẳng phản chiếu lại từ trong đôi mắt của anh, tôi run rẩy nói: "Kiều, Kiều Dịch Thần, anh tỉnh lại chưa?"
Tôi không biết tại sao mình lại run.
Có thể là bản năng căng thẳng khi đối mặt với người mình thầm thương, cũng có thể là tình cảm tràn ngập trong mắt anh khiến tôi run rẩy.
Trái tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, như thể nó không còn thuộc về tôi nữa.
Tôi lo lắng: "... Anh... uống phải rượu không tốt à?"
Nếu không, tại sao ánh mắt nhìn tôi lại lộ liễu và đáng sợ như vậy.
Tôi vô thức cảm thấy sợ hãi, muốn lùi lại.
Nhưng Kiều Dịch Thần đột nhiên kéo tôi vào lòng, ôm chặt: "Thật sự là em, Thẩm Tri Ý! Anh đã đợi em ba ngày, tại sao em không đến?"
Anh say khướt, giọng nói lúc trầm lúc bổng, còn mang theo chút ấm ức và không cam lòng của thời niên thiếu.