Ánh Trăng Ngoài Cửa Sổ - Khốn Khốn Khốn

Chương 44: Ngoại truyện 2. Bánh bao nhỏ




Năm Cố Ninh 23 tuổi, cô mang thai 9 tháng 10 ngày sinh ra một bé bánh bao nhỏ hồng hào.

Công chúa bé xinh tên là Mạnh Y Sanh, biệt danh là Nhất Nhất, có biệt danh Nhất Nhất là vì cô bé chính là con cưng duy nhất của cha mẹ mình.

Em bé vừa chào đời nên khuôn mặt nhỏ xíu rất nhăn nheo và xấu xấu. Cố Ninh quay sang ôm cổ chồng mình, suýt nữa thì bật khóc lên: “Sao bé cưng lại chẳng thừa hưởng chút xíu gen tốt nào của chúng mình vậy…”

Mẹ Cố thì ngược lại, bà vui vẻ bồng cháu tấm tắc: “Khuôn mặt nhỏ nhắn này mới đáng yêu làm sao, giống y chang mẹ nó hồi nhỏ vậy …”

Không bao lâu sau, chiếc bánh bao nhỏ ngày nào đã phát triển thành em bé tròn vo múp thịt, thân hình mập mạp vừa trắng nõn vừa mềm mại khiến ai nhìn vào cũng muốn ôm vào trong lòng nựng một phen.

Những năm nay Mạnh Diễn đã bớt đi dáng vẻ thiếu niên ngây ngô, tính tình dần trở nên thành thục cẩn thận hơn xưa. Trong công việc lúc nào cũng nghiêm khắc không cẩu thả, là một phó chủ tịch mạnh mẽ tiếng tăm vang dội, nhưng khi về đến nhà thì lại hoàn toàn khác, vừa về tới nhà đã ngay lập tức biến thành một ông bố nhất mực yêu thương con gái của mình.

Bánh bao nhỏ được 7 8 tháng tuổi thì đã dần học cách nói chuyện, nếu người lớn không dạy thì bé sẽ học theo các diễn viên trên TV nói những điều vô nghĩa.

Cố Ninh ôm lấy bánh bao nhỏ, kiên nhẫn dạy bé.

“Cha, cha –“

“Da da……”

“Không đứng, là cha, cha …”

“Tha, tha…”

Cố Ninh cũng không khó chịu khi bánh bao nhỏ không học được, mỗi khi rảnh cô đều sẽ dạy bé gọi “Cha” cho bé quen dần.

Buổi tối đến giờ đi ngủ, bánh bao nhỏ nằm trong nôi, vừa cắn ngón tay vừa trợn tròn mắt nhìn dáo dác.

Cố Ninh hát một bài hát ru cho bé nghe, tiếng ca vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, sau khi hát vài bài thì cuối cùng bé bánh bao cũng cảm thấy buồn ngủ, một lúc sau đã chảy nước miếng ngủ mất tiêu rồi.

Mạnh Diễn từ trong phòng tắm đi ra nhìn thấy bánh bao nhỏ đã ngủ say, thế nên xoay người sang bế vợ mình lên ném lên giường.

“Đừng mà, con còn đang bên cạnh..”

“Em ngoan, chúng ta nhỏ chút là được.”

Những ngày này Cố Ninh đều dành hết tâm trí cho con gái của mình, đúng thật đã lạnh lùng bỏ quên ông chồng đang cuồng nhiệt hôn mình này.

Nghĩ đến đây nên cô thôi chống cự, để mặc cho hắn lột chiếc váy ngủ ra khỏi người mình.

Cơ thể hai người kề sát vào nhau say sưa hôn môi, mãnh liệt đến mức nơi đầu lưỡi đều tê rần hết ra.

Sau lần dậy thì thứ hai này bầu ngực của cô càng ngày càng đầy đặn tròn trịa hơn xưa, mượt mà dựng đứng nhô cao, thoang thoảng tỏa ra mùi sữa thơm phức.

Hắn vùi đầu miệt mài liếm láp, nhanh chóng liếm ướt hết cặp vú trắng nõn yêu kiều của vợ mình.

Khe nhỏ hồng hào tràn ra một dòng nước xuân trong suốt, Mạnh Diễn đưa tay xuống thăm dò, sờ đến ướt nhẹp cả bàn tay.

Hắn cắn vào dái tai của cô thì thầm khe khẽ: “Gọi chồng đi rồi anh cho em”.

Cố Ninh sờ mó lung tung lên cơ ngực của hắn, cô ngước đôi mắt hạnh lấp lánh ước át mê hoặc lòng người của mình lên, khe khẽ gọi: “Chồng ơi…”

“Ngoan quá, cho em ngay đây…”

Hắn giữ chặt lấy thứ nóng hổi nào đó dưới háng mình, đang định cầm súng ra trận thì bỗng nghe thấy bánh bao nhỏ trong nôi oa oa khóc lên.

Bánh bao nhỏ hu hu khóc lớn, vừa khóc vừa kêu: “Da, da —”

Cố Ninh đẩy hắn, “Bé cưng đang gọi anh kìa, chắc là ị rồi, đi mau đi thay tã đi…”

Dục vọng trong cơ thể giảm đi phân nửa, Mạnh Diễn bất đắc dĩ đứng dậy bồng bánh bao nhỏ lên dịu dàng dỗ dành bé đi vào giấc ngủ.

*

Bánh bao nhỏ sắp một tuổi bắt đầu tập tễnh bước đi.

Lúc đầu còn cần sự hỗ trợ của xe tập đi nhưng dần dần đã có thể đi được vài bước mà không cần sự trợ giúp của người lớn.

Khi Mạnh Diễn tan làm về nhà thì bánh bao nhỏ bò dậy bước chầm chậm từng bước nhỏ nhào vào trong lòng hắn: “Ba ba—”

Gần đây bánh bao nhỏ càng ngày càng dính hắn, sáng nào mở mắt ra cũng í ới gọi: “Muốn ba ba…”

Trong lòng Cố Ninh chua xót, bánh bao nhỏ không thân với mẹ nữa.

Hôm nay Cố Ninh làm món bánh quy yêu thích của bánh bao nhỏ, thơm tho mềm mại. Bánh bao nhỏ vươn bàn tay múp thịt của mình ra cầm hai miếng, một cho mình một cho ba.

“Ba ba ăn—”

Cố Ninh bĩu môi, “Của mẹ đâu?”

Bé bánh bao mở to đôi mắt tròn vo, vẻ mặt ngây thơ chớp chớp mắt nhìn cô.

Khi Mạnh Diễn dỗ bánh bao nhỏ ngủ, lúc đó bánh bao nhỏ ngoan ngoãn lạ thường, không khóc cũng không quấy nghe lời nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Còn đến lượt Cố Ninh dỗ bé ngủ thì ngược lại, cô nào là lắc lư trống bỏi, nào là hát ru nhưng bé cứ không ngừng ngâm nga, nằm trong nôi quơ chân múa tay không chịu ngoan ngoãn ngủ chút nào cả.

Buổi tối, Mạnh Diễn như thường lệ đến trước nôi em bé dỗ bánh bao nhỏ ngủ, chỉ một lát sau bé bánh bao đã nhắm mắt lại ngủ ngon lành.

Mạnh Diễn đứng dậy, nhìn thấy vợ mình đang im lặng nằm nghiêng trên giường.

Hắn xốc chăn lên nằm xuống, ôm cô nương bé nhỏ mềm mại yêu kiều nào đó vào trong lòng mình.

Cố Ninh động đậy nằm ra xa hắn, chua lét tủi thân: “Anh ngủ với Nhất Nhất đi, em không cần anh nữa …”

Mạnh Diễn không biết nên cười hay nên khóc: “Cũng ăn dấm của con gái mình sao?”

“Nhất Nhất chỉ thân với anh chứ không thân với em.”

Mạnh Diễn hôn lên trán cô, dịu dàng dỗ dành, “Nhất Nhất là do em sinh ra, sao lại không thân với em được…”

Người con gái ôm lấy cổ hắn, giọng nói vừa mềm mại vừa yêu kiều: “Chồng ơi…”

“Muốn sao?”

“Không phải.” Cố Ninh hôn lên khóe môi hắn, “Em rất thích anh.”

Hắn mỉm cười, đôi mắt đen láy sáng rực nhìn cô chằm chằm: “Sao hôm nay lại ngọt thế?”

“Ngày nào em cũng ngọt mà…”

“Nói lại cho anh nghe lần nữa đi.”

“Chồng ơi, em thích anh nhiều lắm.”

Hắn yêu chiều nhéo cằm cô, trao cho cô một nụ hôn dài say đắm, khàn khàn bày tỏ: “Anh yêu em.”

Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ có đôi vợ chồng đang quấn chặt lấy nhau, vội vàng cởi bỏ quần áo của nhau ra.

Cô xoay người bò lên trên người hắn, hôn lên cằm hắn, hôn lên cổ hắn, nhẹ nhàng ngậm lấy yết hầu nhô cao của hắn liếm mút gợi tình.

Bên dưới càng ngày càng nóng, người con gái đưa tay xuống cầm lấy cây đồ chơi đang hiên ngang dựng đứng kia.

Ngồi dậy ngồi lên trên người hắn, khẽ vặn vẹo vòng eo thon thả trắng như tuyết, mái tóc dài như rong biển xõa xuống trước ngực.

Khóe mắt tràn đầy xuân sắc như từ chối lại như nghênh đón, quyến rũ như yêu tinh hút tinh khí người.

Cô nâng eo lên, cọ cọ cái miệng dưới ướt át của mình vào cây gậy đang phả khí nóng của hắn, khoái cảm như dòng điện chạy khắp cơ thể, thiêu đốt toàn thân trở nên nóng hừng hực sôi trào.

“Ư a … Lớn quá, không vào được …”

Trời đất quay cuồng, Cố Ninh khẽ kêu lên một tiếng, phát hiện ra mình đã bị hắn đè xuống dưới người.

Hai chân bị bắt ép lên trước ngực, hắn vươn một ngón tay ra thọc vào hành lang ẩm ướt mềm mại, kéo căng bức tường thịt đang kẹp chặt kia.

“Ư……”

Tốc độ ra vào của ngón tay dần dần tăng lên, khoái cảm tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, nước xuân trơn trượt dọc theo ngón tay nhỏ giọt xuống tấm ga trải giường.

Cố Ninh nắm lấy vai hắn, hoa mắt mơ màng say mê.

Hắn đột ngột rút ngón tay ra thay thế bằng dương v*t đang nóng hầm hập của mình, quy đầu cạ vào bím nhỏ đang e ấp, không chút do dự đẩy mạnh vào.

“Ưm a …” Khe hoa tê dại căng tràn, người con gái nhất thời chịu không nổi khẽ rên lên.

Hắn cúi đầu hôn lên môi vợ mình, chặn lại tiếng rên rỉ không kìm nổi của cô.

Hai bàn tay nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô, vật khổng lồ ghê người cạ vào tử cung yếu ớt lúc nhẹ lúc nặng nghiền ép ma sát.

Để không đánh thức cô con gái bé nhỏ đang say ngủ nên hắn giảm tốc độ đưa đẩy lại, từng chút từng chút thọc vào rút ra.

Tiếng nước chảy róc rách không ngừng vang lên, chỗ giao hợp lầy lội không tả nổi, ga trải giường bên dưới ướt loang lỗ không nỡ nhìn.

Khi tình yêu lên đến tột cùng, mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau, hắn thọc vào chỗ sâu nhất bên trong vợ mình sung sướng buông thả bản thân.