Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 39: Gánh vác




Lâm Ngữ gặp lại Kỳ Mộc vào thứ năm trên đường về nhà sau khi tham gia hội thảo ở viện nghiên cứu.

Kỳ Mộc mặc áo khoác dài đứng dưới đèn đường, tóc xõa tung.

Lâm Ngữ không cảm thấy hắn đứng đây là tình cờ, hiển nhiên đang đợi cậu.

“Sao thầy Kỳ Mộc lại biết tôi ở đây?” Cậu đi qua hỏi.

Kỳ Mộc cười đáp: “Tôi có quen với ông chủ quán bar, hỏi thăm bữa tiệc trên tầng hai của ai là biết thân phận của cậu.”

Nói xong, Kỳ Mộc vươn tay về phía cậu: “Rất có duyên, tiến sĩ Lâm.”

Lâm Ngữ không đáp lại.

Kỳ Mộc không tức giận, bật cười rụt tay lại, lấy hai tấm vé trong túi ra đưa cho Lâm Ngữ, “Tháng sau tôi có buổi biểu diễn với ban nhạc ở London, hoan nghênh tiến sĩ Lâm tới xem, đây là hàng ghế đầu.”

Lần này Lâm Ngữ không từ chối, nhận lấy vé và nói: “Cảm ơn anh, anh cho tôi số tài khoản, tôi chuyển khoản cho anh.”

Kỳ Mộc sửng sốt, sau đó bật cười: “Cậu đúng là… Tôi tặng cậu phiếu còn đòi tiền, cậu xem tôi là loại người gì. Haiz, cậu cảm thấy hứng thú thì tới, nếu không thì tặng bạn cũng được. Đúng rồi, lần trước tôi có đề cập Lạc Tân Cổ với cậu, cậu ta cũng tới.”

Lâm Ngữ bất động.

Kỳ Mộc nhìn Lâm Ngữ với vẻ hứng thú: “Cậu từng xem Lạc Tân Cổ biểu diễn, về sau lại không chú ý cậu ta nữa à? Vậy mà không biết hành trình tiếp theo của cậu ta?”

Âm cuối kéo dài như thể cố ý.

Lâm Ngữ nhíu mày: “Thầy Kỳ Mộc là tay vĩ cầm chính của dàn nhạc, hiển nhiên sẽ biết sớm hơn tôi.”

Kỳ Mộc từ từ châm thuốc: “Có phải đâu, đó là Lạc Tân Cổ cố ý báo trước với tôi.”

Hai chữ “cố ý” được nhấn mạnh.

Lâm Ngữ nhét hai tấm vé vào túi, nói cảm ơn xong thì tỏ vẻ không muốn nói chuyện tiếp, định đi luôn.

Kỳ Mộc không cản, đứng tại chỗ nhìn Lâm Ngữ rời đi. Hắn phả ra một làn khói, cười sâu xa.



Sáng thứ bảy, Lâm Ngữ nhận được tin nhắn đầu tiên của Lạc Tân Cổ từ khi cậu tới Munich.

“Ngày mai chín rưỡi, tôi tới lâu đài Neuschwanstein.”

Lâm Ngữ tự hỏi một lát rồi gõ tin nhắn trả lời: Tôi phải chỉnh sửa báo cáo viện nghiên cứu Hải Đô gửi sang, lần này…

Còn chưa gõ xong, tin nhắn của Lạc Tân Cổ lại tới.

“Buổi chiều tôi tới Munich tìm em.”

Lâm Ngữ xóa hết dòng chữ. Cậu không muốn Lạc Tân Cổ biết địa chỉ của mình ở Munich.

“Tôi biết rồi, tôi tới sân bay đón anh.” Cậu nhắn lại.

Lạc Tân Cổ gửi cho cậu định vị khách sạn. 

“Chờ ở đây.”

Giọng điệu gần như là mệnh lệnh.

Lâm Ngữ cụp mắt, nhắn lại một chữ “Ừ.”

Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngữ ngồi xe buýt tới lâu đài Neuschwanstein, tiến vào khách sạn Lạc Tân Cổ chỉ định.

Vị nhạc sĩ dương cầm này đặt căn phòng trên cùng của khách sạn, cửa sổ với tầm nhìn hai trăm bảy mươi độ bao quát gần như cả thành phố.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng, Lâm Ngữ chọn vị trí ấm áp nhất ngồi xuống, trên bàn là hồng trà phục vụ vừa mang lên.

Vì vậy lúc Lạc Tân Cổ đến, vừa vào đã thấy tiến sĩ Lâm ôm laptop ngồi bên cửa sổ chỉnh sửa báo cáo.

Lạc Tân Cổ: “…”

Anh tháo khăn quàng cổ, đổi giày đi vào phòng.

“Không hổ là tiến sĩ Lâm, quá chuyên nghiệp.” Anh nói.

“Chờ một lát, tôi lưu lại đã.” Lâm Ngữ không nhìn Lạc Tân Cổ, tiếp tục làm việc của mình.

Lạc Tân Cổ tự rót cho mình một ly hồng trà, ngồi xuống mép giường.

Mười phút sau, Lâm Ngữ kết thúc chỉnh sửa, đóng máy tính, đứng lên nhìn Lạc Tân Cổ.

“Ra ngoài đi dạo?” Lạc Tân Cổ hỏi.

“Mùa đông bên này không có gì đẹp.” Lâm Ngữ từ chối.

“Có lâu đài, có rừng rậm với màu xanh lục rất đẹp, nhưng màu xám trắng khi vào đông cũng khá thú vị.” Lạc Tân Cổ kiên nhẫn nói tiếp.

Lâm Ngữ nhíu mày, dường như nhận ra gì đó: “Anh tới đây không phải để làm việc?”

“Không phải.” Lạc Tân Cổ mỉm cười, “Tôi đến thăm em.”

Lâm Ngữ nhìn anh, giống như đang hỏi “Sao anh không bay thẳng tới Munich”.

Không chờ Lâm Ngữ nói ra khỏi miệng, Lạc Tân Cổ đã trả lời: “Nếu anh tới Munich, chỉ sợ em sẽ tránh mặt không chịu gặp.”

Lâm Ngữ im lặng.

Lạc Tân Cổ không giải thích thêm, anh sợ mình nói nữa thì Lâm Ngữ lại xa cách thêm.

Anh vươn tay về phía cậu: “Lại đây, cho anh ôm một cái.”

Lâm Ngữ chậm rãi đi qua.

Lạc Tân Cổ ôm Lâm Ngữ vào lòng, vuốt v e gương mặt cậu, nhẹ giọng dò hỏi: “Em ở bên này một tuần đã quen chưa? Có quen bạn mới nào không?”

Lâm Ngữ đáp: “Đây là chuyện riêng của tôi.”  

“Tiến sĩ Lâm hiểu lầm rồi, không phải tôi quan tâm em, cũng không phải trưng cầu ý kiến.” Lạc Tân Cổ giữ gáy Lâm Ngữ, nhìn vào mắt đối phương, “Tôi đang nghe đồ chơi báo cáo.”

Hai từ “đồ chơi” nghe thật mờ ám.

Lâm Ngữ nhìn anh chằm chằm.

Lạc Tân Cổ: “Tiến sĩ Lâm không biết nói chuyện với trưởng quan thế nào à? Hay là quên hết sạch rồi?”

Mỗi nhát của Lạc Tân Cổ đều chuẩn xác, chứa đầy uy hiếp.

Lâm Ngữ muốn trốn, anh càng không cho trốn.

“Anh không phải trưởng quan, không phải từ lâu rồi.” Lâm Ngữ nói.

Lạc Tân Cổ “À” một tiếng, gật đầu: “Cũng đúng, miễn cho tôi bị phản bội thêm lần nữa.”

Lâm Ngữ nhíu mày.

Lạc Tân Cổ giơ tay day chính giữa trán cậu: “Nếu không thì thế này, em biết tôi chết khá sớm, mấy chuyện phía sau tôi không rõ lắm, tiến sĩ Lâm không muốn ra ngoài đi dạo thì kể lại tôi nghe xem.”

Lâm Ngữ không ngờ chủ đề lại xoay tới đây, không khỏi ngẩn người.

Lạc Tân Cổ chậm rãi nhả chữ: “Về tôi ấy mà, đại khái có thể đoán được kết cục của mình, phỏng chừng không có bia mộ, chắc hẳn là bị liệt trong danh sách tội đồ, sử sách ngày sau nhắc đi nhắc lại tiếng xấu, ừm… chẳng phải ghi chép tốt đẹp gì.”

Lâm Ngữ mím môi, một lát sau mới mở miệng: “Tôi không ngờ anh sẽ thua hoàn toàn như thế, càng không ngờ… anh sẽ tự sát.”

“Đó là bởi em trai tôi và Bắc Kiều rất giỏi, tôi tâm phục khẩu phục. Xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, huống chi loại người với tiếng xấu đồn xa như tôi, nếu không tự tìm đường chết thì cũng không thể sống sót. Chỉ là tiến sĩ Lâm thế nào? Cậu cùng Bắc Kiều tới thành phố ngầm phải không? Hay là vẫn ở trên mặt đất?”

Lâm Ngữ im lặng.

Lạc Tân Cổ cảm thấy nhiệt độ của bàn tay mình nắm thấp dần đi.

Lạc Tân Cổ không cười nữa – rõ ràng là bên chiến thắng, Lâm Ngữ vẫn sống không tốt? Theo lý thuyết, Lạc Thương An không nên bạc đãi Lâm Ngữ mới đúng.

“Tôi từ chối lời mời của Bắc Kiều, cắt đứt liên lạc với bọn họ, lựa chọn ở lại mặt đất, trong một thôn làng nhỏ.” Lâm Ngữ thong thả trả lời, “Hồng thủy và mưa axit tương đối nhiều, tôi sống không quá hai năm.”

Lạc Tân Cổ ngạc nhiên.

Lâm Ngữ không nhìn anh, bình tĩnh kể lại: “Vậy nên anh nói tương lai cái gì, ghi chép lịch sử cái gì, tôi đều không biết. Tôi sống cách biệt với thế giới, cùng hàng vạn người rơi vào kết cục bệnh tật, cuối cùng chết ở một góc nào đó.”

Bầu không khí im lặng.

Lâm Ngữ lại mở miệng: “Tôi nghĩ đó cũng là một loại trừng phạt. Nửa đời trước tôi làm thực nghiệm vô đạo đức trái với luân thường như thế đã là kẻ có tội. Đứng trên lập trường của anh, tôi lại là kẻ phản bội, dù ở đâu vẫn không có kết cục tốt.”

Lời này quá trầm trọng khiến người ta khó chịu.

Lạc Tân Cổ nhẹ nhàng hít sâu, ngón tay chạm lên môi, tầm mắt dừng ở góc phòng.

Anh lẩm bẩm: “Là sai lầm của tôi…”

“Sao cơ?” Lâm Ngữ nhíu mày.

Lạc Tân Cổ thu lại hết cảm xúc, khôi phục giọng điệu bình thường: “‘Ý là nếu tôi biết trước em thảm như vậy thì sẽ không thả em đi mà dứt khoát kéo em theo, ít nhất có thể chết chung một chỗ.”

Nửa là nghiêm túc, nửa là vui đùa, Lâm Ngữ không đáp lại, thậm chí mặt không cảm xúc.

Lạc Tân Cổ nhìn Lâm Ngữ, nội tâm dần trầm xuống.

Xem ra Lâm Ngữ không thể tha thứ cho anh, chỉ sợ đến chết vẫn không tha thứ.

Trong kế hoạch của anh, ít nhất có thể bảo toàn tính mạnh cho cậu. Sau đó Lâm Ngữ cùng Bắc Kiều trở thành người mở ra thế giới mới, phe thắng lợi dẫn mọi người hướng tới cuộc sống tốt đẹp. Nửa đời sau Lâm Ngữ sẽ sống sung sướng, gặp được một người thương cậu, được chữa khỏi những vết thương, trải qua một đời hạnh phúc.

Anh không ngờ Lâm Ngữ lại có kết cục bi thảm như thế.

Tiến sĩ Lâm vừa thanh cao vừa kiêu ngạo, nếu vì những nỗi đau anh gây ra mà buồn bực cả đời…

Lạc Tân Cổ thở dài.

Vậy thì anh càng không thể tha thứ cho bản thân, dù vì bất cứ lý do gì.

Trước giờ từ tận đáy lòng anh luôn cảm thấy may mắn, mấy ngày này lì lợm la li3m, bám riết không tha Lâm Ngữ là bởi ỷ lại câu “Em thật sự thích anh” của cậu. Anh cảm thấy có tình cảm làm tiền đề, tóm lại sẽ còn cơ hội, không đến mức tan vỡ hoàn toàn.

Nhưng yêu thích không đủ chữa lành linh hồn vỡ tan thành nhiều mảnh, không đủ xóa nhòa nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

Cái gì gọi là đại nghĩa, cái gì gọi là cứu vớt.

Ngay cả người mình thương anh còn không thể cứu.

Nếu tiếp tục dây dưa, có phải Lâm Ngữ sẽ giống anh, không thể thoát khỏi bóng ma kiếp trước mà phải gánh vác cả đời không?

Nhìn xem, anh đã làm gì kìa.

Lâm Ngữ không tha thứ anh ngày nào, anh phải ngâm mình trong áy náy và đau khổ ngày đó.

Cả đời không được tha thứ, cả đời sống trong cô độc.



Lạc Tân Cổ đỡ Lâm Ngữ đứng dậy.

Lâm Ngữ ngẩng đầu nhìn anh.

Lạc Tân Cổ cụp mắt, nhẹ giọng nói: “A Ngữ, trở về Munich đi.”

Lâm Ngữ nhíu mày, hiển nhiên chẳng hiểu gì.

“Anh sẽ không hỏi em ở đâu, em đừng lo lắng. Như em mong muốn, sau này em sẽ không thấy anh nữa, anh sẽ không quấy rầy em.” Lạc Tân Cổ mỉm cười, “Trước đó nói cái gì giam cầm hay trói buộc đều là lừa em, anh muốn mượn nó để giữ em lại, chỉ là giận dỗi với em thôi, em đừng xem là thật.”

Ánh mắt Lâm Ngữ chững lại: “Lạc Tân Cổ?”

Lạc Tân Cổ mở điện thoại, lướt đến danh bạ, xóa ngay trước mặt Lâm Ngữ.

Sau đó mở album, xóa hết ảnh đơn của Lâm Ngữ và ảnh bọn họ chụp chung.

Cuối cùng anh lấy ví, nhẹ nhàng mở ra, lấy ảnh chụp Lâm Ngữ đặt vào tay cậu dưới cái nhìn khiếp sợ của đối phương.

“Xin lỗi, tất cả là do anh sai.” Lạc Tân Cổ nói, “Anh không có tư cách bi thương, không có tư cách trốn tránh trách nhiệm, cũng không có tư cách… giữ em lại. Anh đã hại chết em một lần, sẽ không hại em lần thứ hai. Anh không ngờ em sẽ đau khổ lâu như vậy, lúc ấy em nên đâm nhát dao kia mới đúng, ít nhất có thể tự tay giết anh giải hận.”

Lâm Ngữ cầm bức ảnh kia, mày nhăn càng chặt: “Mấy lời này không giống mấy lời anh sẽ nói.”

Lạc Tân Cổ cười: “Trước kia nói dối quá nhiều, thật thật giả giả khiến bao người bị thương. Yên tâm, những lan truyền trên mạng anh sẽ bảo Vương Hạo xử lý hết, sẽ không ảnh hưởng đến em. Về sau em xem như chưa từng gặp anh… Hãy sống thật tốt.”

Anh giơ tay muốn đụng vào gò má Lâm Ngữ nhưng lại ép bản thân dừng lại giữa không trung.

“A Ngữ, anh hối hận.” Âm cuối nghẹn ngào.

Lâm Ngữ ngơ ngẩn nhìn anh, bỗng dưng trước mắt nổi một tầng sương mù: “Sao anh lại nói với em những lời này, Lạc Tân Cổ, cái gì gọi là anh hối hận? Anh hối hận cái gì?”

Lạc Tân Cổ không trả lời.

Anh rụt tay lại, ra khỏi phòng.



Lâm Ngữ ngồi xe buýt về nhà.

Giữa trưa nắng chói chang, cậu nhìn mặt hồ xa xa, khe khẽ thở dài.

Thật kì lạ, cậu vốn nên thoải mái, vốn nên cảm thấy nhẹ nhõm, tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Trong tay cậu là đồ Lạc Tân Cổ vừa đưa. Đó là bức ảnh cá nhân đính trên mục giới thiệu, ảnh chụp lúc cậu tốt nghiệp tiến sĩ.

Vậy mà Lạc Tân Cổ luôn giữ bên mình. Đây lại là mưu kế gì à? Hay  là vở kịch lạt mềm buộc chặt?

Nhưng câu cuối cùng của anh thật sự đã đánh vào lòng cậu. Cậu tin sự hối hận cùng đau khổ kia không phải ngụy trang.

Nhưng nếu đó mới là lời thật lòng của Lạc Tân Cổ thì mối quan hệ của bọn họ lúc trước là gì?

Không đúng, vẫn không đúng.

Cảm xúc của Lạc Tân Cổ thay đổi không hề có dự tính, gần như khi cậu kể xong kiếp trước, Lạc Tân Cổ mới đột nhiên suy sụp.

Theo lý thuyết, một người tự tay tạo nên những bi kịch như thượng giáo Lạc hẳn phải dự đoán được kết cục từ sớm mới đúng?

Nhất định đã xảy ra vấn đề ở đâu đó.

Lâm Ngữ tháo kính dựa vào lưng ghế.

Cậu từ từ nhắm mắt lại.

~Hết chương 39~

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Ngữ suy đoán: Nội tâm Lạc Tân Cổ hẳn là đám phản bội như cậu đều phải chôn cùng với anh! Tử vong càng nhiều càng tốt!

Lâm Ngữ: Vậy nên vì sao anh suy sụp, không thể hiểu nổi.

Mà sự thật là: Nội tâm Lạc Tân Cổ: Tôi phí công diễn mội hồi, cuối cùng bà xã vẫn không sống nổi? Còn chết rất thảm? Trái tim lạnh buốt, chơi cái gì nữa! Hủy diệt hết đi!