Ánh Trăng Đến Muộn

Chương 41: Ánh trăng




Gió nóng đêm hè rót vào lồng ngực, đèn đường thẳng tắp sáng đến xa xôi, hai người bước đi chầm chậm, cúi đầu trò chuyện.

Quý Hoành lại lấy xưng hô kia trêu chọc anh, Hứa Giảo Bạch không chịu được, kêu lên: "Nhất Nhất."

Quý Hoành không cười nữa, túm tay Hứa Giảo Bạch cứng ngắc, mười ngón tay siết rất chặt, "Chúng ta không ở bên nhau sao?"

Hứa Giảo Bạch há miệng, chột dạ nhìn sang hướng khác.

Quý Hoành chặn anh lại, nghiêng đầu duỗi lưỡi li.ếm láp đôi môi anh, Hứa Giảo Bạch giật mình, hai mắt mở lớn, bờ vai căng thẳng.

"Vậy làm thế nào mới tính là ở bên nhau?" Quý Hoành thấp giọng hỏi, ánh mắt trầm trầm nhìn môi Hứa Giảo Bạch ươn ướt.

Đột nhiên Hứa Giảo Bạch khó lòng giải thích, anh tránh khỏi Quý Hoành, bước mấy bước rồi dừng chân chờ đợi.

Ánh trăng mờ ảo và đèn đường ban tối hôn lên đôi môi gò má anh, nhưng ánh mắt anh chỉ dừng nơi Quý Hoành.

Quý Hoành đi tới ấn trán anh, Hứa Giảo Bạch không phòng bị, hơi ngửa đầu ra sau, bàn tay y đặt lên mái tóc, Hứa Giảo Bạch lén nhìn Quý Hoành qua kẽ ngón tay.

Quý Hoành nói: "Nhìn gì? Nhìn lén phải trả tiền."

Hứa Giảo Bạch làm bộ không nghe thấy.

Quý Hoành nói tiếp: "Nhưng hôn anh không mất tiền, em muốn hôn thử không?"

Hứa Giảo Bạch: "..."

Quý Hoành bật cười, đẩy đẩy đầu Hứa Giảo Bạch ra hiệu đi tiếp.

Điều hòa trong xe đã tắt, hai người lên xe, Hứa Giảo Bạch đang thắt dây an toàn Quý Hoành bỗng hỏi: "Đêm nay tới chỗ anh không?"

Hứa Giảo Bạch quay đầu, Quý Hoành nói: "Xe hết xăng, chỉ đến được chỗ anh thôi."

Lý do quần què gì vậy, ai thèm tin?

Ngay lúc ấy, trong xe vang lên tiếng "cùm cụp", Hứa Giảo Bạch đoán Quý Hoành đã khóa cửa.

Anh chưa từng tới chỗ Quý Hoành, cũng chẳng biết bây giờ y ở đâu. Lúc trước Quý Hoành toàn đến phòng tranh tìm anh, mấy hôm nay y đi công tác, hai người không gặp nhau nhưng vẫn thường xuyên liên lạc. Cứ rảnh là Quý Hoành nhắn tin cho anh, gửi một đống sticker hình mèo không hợp hình tượng.

Hứa Giảo Bạch chẳng hoang mang, Quý Hoành nhìn anh chăm chú, anh chỉ bình thản "Ồ." một tiếng.

Quý Hoành kinh ngạc: "Đồng ý thật à?"

"Được phản đối à, phản đối xong cửa xe có mở ra không?"

"Không biết." Quý Hoành nhích lại gần Hứa Giảo Bạch, gục đầu lên vai anh, "Đến đi, anh muốn em đến."

Sáu năm đã trôi qua nhưng có những chuyện vẫn hệt như lúc trước, ví dụ như Quý Hoành độc đoán từ trong xương, ví dụ như phải người khác thì đã tức giận rồi, vậy mà Hứa Giảo Bạch cứ thản nhiên chấp nhận. Không phải anh dễ dãi, là do Quý Hoành có vẻ vô cùng hồi hộp, bàn tay run run siết thành nắm đấm, hẳn là rất sợ anh từ chối.

Tới gần nhà Hứa Giảo Bạch, anh cắm cúi chơi Anipop* trên điện thoại không hề lên tiếng. Chơi đi chơi lại ba lần vẫn chưa qua cửa, đến khi thắng anh mới ngẩng đầu, thấy xe đã vào bãi đỗ.

Hứa Giảo Bạch: "Đây là đâu?"

Quý Hoành gõ gõ đầu anh: "Bị bán đi cũng chẳng biết."

Lúc chờ thang máy Quý Hoành bắt đầu dông dài: "Chỗ đó hơi bừa á."

"Ừm."

"Đến nơi không cần thay dép lê, cứ đi thẳng vào thôi."

"Không hay đâu."

"Không ai đến bao giờ, không có dép dự phòng."

Hứa Giảo Bạch ngẩng lên, "Cậu đột nhiên nghĩ ra nên mới đưa tôi tới đây à?"

Quý Hoành nhìn lại anh, cười xấu xa: "Không, âm mưu từ lâu rồi."

Căn hộ của Quý Hoành rất đơn giản, rộng hơn nhà Hứa Giảo Bạch đôi chút, bớt một phòng ngủ, thêm một phòng làm việc đầy sách, sàn lát gỗ, tường sơn màu ấm. Hứa Giảo Bạch không dám đạp thẳng lên, cởi giày rồi mới bước vào.

Quý Hoành định đưa dép của y cho anh nhưng Hứa Giảo Bạch xua xua tay, nhón chân nhảy hai ba bước trong phòng khách, co gối ngồi lên sô-pha: "Như này là được."

Quý Hoành xoa rối tung tóc Hứa Giảo Bạch, ghé vào tai anh: "Bạch Bạch."

Hứa Giảo Bạch: "Đã bảo là đừng gọi vậy."

"Chị gái Giang Sảo cũng gọi em thế mà."

"Ừ." Hứa Giảo Bạch đáp một tiếng.

Nhưng cảm giác khác nhau lắm, thanh âm người kia trầm thấp khàn khàn, gọi tên bình thường đã làm anh xao xuyến, huống chi là tên thân mật như thế.

Hứa Giảo Bạch nói: "Cậu gọi cứ kỳ kỳ thế nào ấy."

"Kỳ ở đâu? Chẳng kỳ chút nào." Quý Hoành nhận ra Hứa Giảo Bạch đang trốn tránh, càng ép sát hơn.

Rất kỳ lạ. Hô hấp kỳ lạ, nhịp tim kỳ lạ, gò má nóng hôi hổi, hai mắt Hứa Giảo Bạch trong veo như nước, ánh nhìn tựa ngày xuân trăm hoa đua nở, mỗi lần chớp mi là một giọt sương rơi xuống mặt hồ, sóng gợn lăn tăn.

"Em uống rượu à?" Quý Hoành ngửi ngửi bờ môi anh, chẳng biết vô tình hay cố ý, hơi thở y quấn quýt quanh cần cổ Hứa Giảo Bạch.

"Có uống một chút." Giang Hoàn bắt anh uống bằng được, nói rằng ngày vui thế này không uống thì bao giờ mới uống, anh đành uống nửa ly.

"Say rồi hả?"

Hứa Giảo Bạch thấy ngữ điệu Quý Hoành là lạ. "Không."

Quý Hoành miết bờ vai anh thì thào: "Sao mặt đỏ thế?"

Hứa Giảo Bạch thẳng thắn đáp: "Vì cậu gọi tôi, đừng gọi như vậy nữa là được."

Quý Hoành nhìn vào mắt anh: "...Em dỗ anh à?"

"Nửa nọ nửa kia." Hứa Giảo Bạch nói.

Đừng gọi nữa là thật, dỗ cũng là thật.

Từ lúc lái xe đến nhà hàng Quý Hoành đã mặt khó đăm đăm kéo tay anh, đứng giữa khu dân cư che mắt anh, Hứa Giảo Bạch ngốc đến mấy cũng hiểu rồi.

Quý Hoành trẻ con quá đi, sao lại ghen chứ?

Anh trộm liếc phản ứng của Quý Hoành, nào ngờ Quý Hoành nói ngay: "Anh nói rồi, nhìn lén phải trả tiền."

Hứa Giảo Bạch nghĩ ngợi hai giây, nhích tới gần, môi chạm môi Quý Hoành.

Hôn không mất tiền, vậy thì hôn nhé.

Quý Hoành đi tắm, Hứa Giảo Bạch xem TV một lát thấy chẳng có gì hay, đứng dậy bước vào phòng ngủ.

Phòng ngủ đặt một chiếc giường đôi, ga giường cùng màu chăn gối. Quý Hoành về nước chưa được bao lâu, mọi thứ mới tinh, bàn ghế mới, giường mới, nơi ở mới, dường như y không coi nơi này là nhà, khi nói chuyện với Hứa Giảo Bạch chỉ nhắc tới "chỗ anh ở".

Không hề có cảm giác thân thuộc, tựa như lúc nào cũng có thể rời đi. Ngược lại, y luôn hằng nhung nhớ sô-pha nhà Hứa Giảo Bạch.

Hễ nhắc tới là Hứa Giảo Bạch cứng ngắc, nhớ ngay đến những chuyện họ đã làm trên sô-pha, anh đưa tay che miệng Quý Hoành không cho y nói nữa.

Hứa Giảo Bạch thấy một cuốn sổ đặc biệt trên bàn phòng ngủ, hoàn toàn tách biệt với mấy quyển sách khác.

Cuốn sổ vừa xa lạ vừa quen thuộc, ngón tay anh chạm bìa sổ, lòng không thể tin. Anh mở sổ ra, trang giấy ố vàng, đường cong mơ hồ, nét vẽ khi ấy rất ngây ngô, kỹ năng non nớt, kiến thức và phân tích hình thể đầy thiếu sót, 100% là quá khứ đen tối của anh.

Cuốn sổ ký họa cũ kỹ được bọc bìa xi măng*, giữ gìn cẩn thận từng li từng tí.

Hứa Giảo Bạch không thể đoán ra những năm qua Quý Hoành đã sống thế nào, thoát khỏi nhà họ Quý ra sao. Y mang đầy vết thương nhưng luôn tươi cười khi gặp anh, làm như tất cả mọi chuyện chỉ là gió thoảng mây bay.

Cuốn sổ vẽ anh ném vào thùng rác sáu năm trước xuất hiện trước mắt.

Hứa Giảo Bạch rất ít khi xem lại tranh cũ, bởi anh luôn luôn tiến bộ, những tác phẩm cũ là minh chứng cho sự phát triển ấy, trở thành lịch sử bám bụi mà cần thiết.

Anh nhớ lại bản thân của sáu năm trước, tưởng rằng sẽ xấu hổ lắm, ngờ đâu mỗi bức tranh như chứa đựng một câu chuyện, anh đã vẽ Quý Hoành rất rất rất nhiều lần, ký ức cuồn cuộn tràn về như sóng biển.

Cuốn sổ được bảo quản kỹ càng nhưng nét chì vẫn nhạt phai cùng năm tháng, Hứa Giảo Bạch chăm chú lật xem từng trang, ánh đèn ngủ mờ mờ, lúc này anh mới nhận ra đèn trần chưa bật, ngẩng đầu thấy Quý Hoành đã đứng trước cửa từ bao giờ.

Quý Hoành không sấy tóc, nước nhỏ xuống từ đuôi tóc, trượt theo gò má, sắc mặt y bình thản như không hề để tâm bí mật vừa bị phát hiện.

Hứa Giảo Bạch nói: "Cậu lục thùng rác."

Quý Hoành cười lên: "Đúng vậy, anh lục."

Mùa hè năm ấy, đuôi mèo giấu kín, Quý Hoành để bảng điểm lại lớp, tìm được cuốn sổ ký họa Hứa Giảo Bạch vứt trong thùng rác ở cửa sau phòng học.

Không ai ngóng trông y đạt thành tích tốt nữa, không có tiếng ghi-ta lệch điệu vang lên giữa đêm nữa, không còn giọng mẹ nhẹ nhàng ngâm nga nữa...

Quý Hoành mang sổ vẽ về, đuôi mèo quấn quanh cổ tay, cảm tình lắng đọng trong tim.

Mùa hè đã đi nhưng rồi lại tới.

Em là ánh trăng đến muộn, là yêu thương tôi cất dưới đáy lòng từ lâu chưa nói thành lời.

—-

Thị Tửu Cật Trà: Người là tình yêu đến muộn.