Ánh Trăng Cũ Trong Thời Gian

Chương 9




Edit: Thiên Lam

Hà Từ Từ không biết phải nói gì cho đúng khi nhìn cô bạn mình, nhưng cô nghĩ cũng may là lúc đó cô không đi gặp cậu. Nếu tận mắt nhìn thấy cậu bị đánh, cô không thể tưởng tượng nổi cô sẽ như thế nào, thậm chí có khả năng còn khổ sở hơn cậu.

“Vậy thì cậu ấy bây giờ …” Rốt cuộc cô không thể không kìm được mà hỏi ra nghi ngờ của mình.

“Cậu ta tự ý bỏ học rồi bỏ đi đâu không biết. Ba cậu ta cũng bỏ đi trong chốc lát.  Ây da! Tớ thật sự không hiểu nổi. Thời đại ngày nay, tớ vẫn có thể tận mắt chứng kiến cảnh người cha đánh con mình như thế này. Mặc dù tớ cũng biết rằng sẽ luôn có những trường hợp như vậy, nhưng tớ không cách nào tin rằng điều này sẽ xảy ra trước mặt tớ. Ngay cả khi điểm cậu ta không tốt lắm, rớt điểm hay sao đó, thì ông ta không nên làm như vậy! “

“…” Hà Từ Từ muốn nói rằng ngay cả bây giờ, vẫn còn rất nhiều bậc cha mẹ sẽ dùng bạo lực để đối xử và giáo dục con cái của họ. Quan niệm kế thừa từ bậc ông bà cha mẹ “Côn bổng phía dưới ra hiếu tử” (*) không có khả năng dễ dàng hoàn toàn biến mất. Nhưng cuối cùng Hà Từ Từ không nói ra điều đó.

Chú thích (*)

Cô ngẫu nhiên lấy cớ rằng mình không mang máy tính, định mượn cô nàng, nhằm đánh trống lảng cho chuyện này.

Ngày 20 tháng 9 năm 2014

Hôm nay có chuyện không tốt đã xảy ra với cậu khiến tớ cảm thấy rất buồn. Tớ không biết tại sao ba cậu lại đánh cậu hay lỗi lầm cậu gây ra đến mức nào khiến cậu phải bị đối đãi như vậy, nhưng tớ cảm thấy khổ sở lắm. Tớ vẫn mong sau này cuộc sống của cậu có thể tốt hơn. Mong mẹ kế, em trai, ba mẹ cậu đối xử tốt hơn một chút để cuộc sống cậu có thể trở lại như xưa. Nếu có thể, tớ sẽ không để cơ hội như vậy trôi qua lãng phí, tớ muốn mọi điều tốt đẹp sẽ đến với cậu, còn nỗi thống khổ và nỗi buồn thì cứ mãi chìm trong bóng tối.

Sau kỳ thi hàng tháng đó khiến Hà Từ Từ hoàn toàn cảm thấy sợ hãi, bởi vì điểm của cậu ấy thậm chí còn tệ hơn, từ ngoài top 200 đến ngoài top 400. Hà Từ Từ  dường như cảm thấy cậu không quan tâm, có lẽ cậu ấy đã bỏ cuộc.

Cô không biết tại sao cậu lại rơi vào tình trạng như vậy, nhưng rất có thể nguyên nhân đến từ gia đình.

Ngay khi Hà Từ Từ đang nghĩ xem phải làm gì, thì Tống Gia Điềm, người ngồi cùng bàn của cô, không ngờ lại nói cho cô một bí mật.

Cô ấy nói rằng cô ấy thích Từ Mặc học lớp 3, nhưng bạn nam kia không biết.

Cô ấy nói rằng họ đã biết nhau nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nói một lời.

Cô ấy nói rằng cô ấy biết cậu ấy chưa bao giờ có bạn gái, vì vậy cô ấy nghĩ mình nên thử.

Cô ấy nói muốn gửi cho cậu ấy một bức thư tình và cần người đi cùng.

Hà Từ Từ nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt nên đã nhận lời.

Khi mọi người đến nhà ăn vào buổi trưa, Hà Từ Từ đi tìm chỗ ngồi của cậu, sau đó viết một lá thư trong giờ nghỉ trưa.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới cầm lên cây bút ghi lên tờ giấy

“Xin chào bạn Lục,

Tớ thật sự xin lỗi khi đã quấy rầy cậu. Hy vọng cậu không cảm thấy phiền khi nhận bức thư này.

Tớ chỉ muốn viết bức thư để nói với cậu rằng cậu thực sự là một người tuyệt vời. Có lẽ cậu sẽ thay đổi mong ước ban đầu của mình vì một số việc khác, hoặc làm điều gì đó mà cậu không muốn làm, nhưng tớ thực sự không muốn nhìn thấy có một ngày cậu hối hận về những việc mình làm trong quá khứ.

Tương lai rất quan trọng đối với mỗi con người, cho dù là bản thân hay gia đình, bạn bè. Chắc hẳn xung quanh cậu sẽ có rất nhiều người chân thành đối tốt với cậu, và sẽ luôn có những người cảm thấy buồn vì tình trạng hiện tại của cậu.

Ai cũng có thể đi sai đường trong cuộc đời của mình do lựa chọn sai lầm hoặc những lý do khác, nhưng điều hiếm thấy nhất chính là khiến bản thân mình trở nên phong lưu, lêu lỏng. Tớ không nói rằng hành động và suy nghĩ của cậu là sai, tớ chỉ mong cậu hãy suy nghĩ chín chắn và lý trí. Nếu cậu thật sự nghiêm túc suy nghĩ và quyết tâm làm việc nào đó thì dù kết quả có ra sao tớ cũng sẽ luôn ủng hộ cậu. Tớ nghĩ điều đáng sợ nhất là một người tự làm tổn thương mình vì một số lý do không cần thiết hoặc thực hiện một số hành vi vô nghĩa, và rồi cuối cùng chỉ có cậu là người duy nhất chịu sự đau đớn. Những người khác vẫn đang sống tốt, thậm chí tốt hơn cả cậu. Cậu không thể tiếp tục bị mắc kẹt trong bóng tối như vậy.

Tớ không biết cậu đồng ý với cách nói của tớ hay không. Tớ chỉ không muốn sau này cậu phải sống trong nuối tiếc, cũng không muốn cậu chỉ là một kẻ vô danh trong tương lai, dù gì đi chăng nữa cậu trước kia đều đã từng rất lợi hại. Tớ hy vọng cậu có thể tỏa sáng rực rỡ trong tương lai, giống như trước đây vậy.

Nếu cậu cảm thấy những lời nói của tớ không có ích lợi gì cho cậu, không nên can thiệp vào suy nghĩ của cậu hoặc là đang cố gắng thay đổi hành động của cậu, khiến cậu cảm thấy chán ghét thì hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra!

Thật xin lỗi!”

Sau đó, thừa dịp lớp ba đang học thể dục, Tống Gia Điềm kéo Hà Từ Từ từ tiết tự học lén lút chạy ra ngoài.

Lớp ba im ắng và không có ai ở đó.

Tống Gia Điềm cẩn thận cất bức thư vào trong ngăn kéo của Từ Mặc. Hà Từ Từ thừa dịp cô nàng không thấy hành động nhỏ của mình, vội vàng đặt bức thư trong cuốn sách Ngữ văn mà Lục Giản Hi đặt lên bàn, việc này khiến cô sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.

Lúc cô ngẩng đầu thì thấy Tống Gia Điềm không để ý, cô mới thở phào nhẹ nhõm, hai người cùng nhau bước ra khỏi lớp ba.

Sau đó, Lục Giản Hi tiếp tục sống như vậy,  không có sự khác biệt so với trước đây.

Hà Từ Từ nghĩ rằng hẳn là cô đã làm điều thừa! Nói không chừng cậu không xem liền trực tiếp vứt đi. Có lẽ cậu nghĩ đó là một bức thư tình.

Sau khi chuyện bất ngờ kia xảy ra, Hà Từ Từ đã lâu không thấy Lục Giản Hi.

Kể từ khi cậu bắt đầu khác với trước đây, những ngày ở trường ngày càng ít đi, và hầu như không thể nhìn thấy cậu thường ngày.

Lãnh đạo nhà trường rất tức giận về việc này nhưng họ không dám làm gì vì thế lực của gia đình cậu.

Một hôm, Hà Từ Từ đang ôm đống bài tập địa lí đi lên lầu, và cậu trùng hợp đi xuống.

Chỉ với một cái nhìn thoáng qua, Hà Từ Từ chắc chắn rằng cậu đã thực sự hoàn toàn thay đổi.

Đôi mắt cậu đầy tức giận, lông mày nhíu chặt, mái tóc dường như chưa được chăm sóc, có chút rối tung, trên người còn có chiếc áo sơ mi đang mặc hờ hững. Cảm giác cả người hoàn toàn khác so với trước đây, giống như tất cả trên người cậu đã thay đổi, ngoại trừ dung mạo.

Hai người đi ngang qua, cô chú ý đến từng cử động của cậu, nhưng cậu lại không biết cô.

Cô không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy điều này, Hà Từ Từ không cảm thấy rằng tình yêu của cô dành cho cậu ấy yếu đi, mà là càng mạnh mẽ hơn.

Thậm chí cô còn cảm thấy chua xót.

Người con trai mà cô thích, không biết chuyện gì đã xảy ra mà trở nên như thế này.

Nhưng cô tin rằng trong xương tủy, cậu vẫn mang vẻ ấm áp đó.

Mỹ ngọc phủ bụi trần vẫn là ngọc (*). Một ngày nào đó, chàng thiếu niên ấm áp hôm nào trở về vẫn là cậu ấy.

Chú thích (*)



Sau đó, Hà Từ Từ nghe nói rằng cậu đang yêu đương.

Sau đó, cô nghe nói rằng cậu ấy đã gian lận trong kỳ thi.



Không lâu nữa, kỳ nghỉ đông sẽ đến.

Thời gian còn lại của học kỳ có thể nói là rất quan trọng, cho nên Hà Từ Từ ở nhà nghỉ đông buồn chán làm đề, không dám nghỉ ngơi.

Ngoài việc ăn và ngủ mỗi ngày, là để làm bài và học thuộc bài thơ.

Ba Hà yêu cầu cô nghỉ ngơi hợp lý nhưng cô từ chối thẳng thừng, dù sao thì kỳ nghỉ đông chỉ còn 20 ngày, ngắn đến đáng thương.

Ngay khi bắt đầu nhập học, cô đã nghe Mộc Dao nói rằng Lục Giản Hi đã thay đổi phong cách trước đây của mình, cậu ấy đã chăm chú nghe giảng, ghi chép và học chăm chỉ mỗi ngày.

Tuy rằng Hà Từ Từ cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cô vẫn rất vui vì điều đó, dù sao thì mọi chuyện cũng bắt đầu tốt hơn rồi,  phải không?

Trong kỳ thi thử đầu tiên sau đó, Hà Từ Từ xếp thứ 9 toàn lớp, cô vẫn rất hài lòng với kết quả của mình.

Và hạng của Lục Giản Hi cũng trở lại top 200.

Nụ cười trên mặt Hà Từ Từ cũng nhiều hơn trước.

Trong hai kỳ thi thử tiếp theo, điểm số của cô cũng duy trì ổn định trong top 10. Cậu cũng đang tiến bộ liên tục, từ hạng hơn 200 lên hơn 100, rồi từ hơn 100 lên top 100. Thực lực của cậu vốn mạnh, chỉ cần cậu chịu dùng nó một cách dụng tâm, chăm chỉ học tập một chút thì cậu sẽ sớm bắt kịp.

Điều khiến Hà Từ Từ vui hơn nữa là vào đêm sau khi thi thử lần thứ hai, cô đã gặp lại cậu trên sân thượng của thư viện.

Có vẻ như cậu của trước đây đã thực sự trở lại.

Tuy nhiên, vẫn có một số khác biệt, có thể là do sự trưởng thành.