Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa

Chương 46: Quầy lưu niệm số 2




Lương Uyển không thi đỗ thạc sĩ, cô về nhà, dựa vào mối quan hệ của bố mẹ mà tìm được một chức vụ trong bộ phận hành chính của một công ty Nhật Bản.

Làm đến năm thứ năm, cảm thấy quá mệt mỏi, cô dứt khoát nghỉ việc, về mượn tiền bố mẹ mở một cửa hàng đồ ngọt.

Về mặt này, Lương Uyển coi như hội tụ đầy đủ phẩm chất của một đứa con ăn bám.

Nhưng trộm vía, trải qua năm đầu tiên kinh doanh, cửa hàng đồ ngọt của cô ngày càng phát triển.

Chập tối bảy giờ, Tiểu Lộ một mình trông tiệm, giờ này chẳng có khách, cô rảnh rỗi đi lau chùi tủ bánh một lượt.

Lương Uyển đẩy cửa vào, đặt túi xuống, mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn của cửa hàng rồi đi thẳng vào phòng làm bánh.

“Chị Uyển Uyển, sao chị về rồi?” Tiểu Lộ cầm khăn đi theo cô, “Không phải chị bảo chị đi ăn với anh Nhạc sao?”

Lương Uyển vừa kiểm tra tủ lạnh vừa nói: “Sát giờ hẹn nhận được điện thoại, bận việc rồi.”

“Anh Nhạc dạo gần đây bận quá nhỉ, em có cảm giác như phải mấy tháng rồi chưa gặp anh ấy, ngày trước anh ấy còn thường xuyên đến đây đón chị, bây giờ lâu lắm mới gặp một lần.” Tiểu Lộ sắp xếp lại đồ ngọt trong tủ lạnh, nói: “Nhắc mới nhớ, anh chị cũng đã đính hôn lâu lắm rồi, rốt cuộc là đến bao giờ em mới được uống rượu mừng của hai anh chị đây?”

“Đợi công ty của anh ấy đi vào quỹ đạo đã.” Lương Uyển cười nói, “Chị còn không gấp thì em gấp cái gì.”

Tiểu Lộ: “Còn không phải vì em quan tâm đến chị chủ của em à.”

Ban đầu, bố mẹ Lương Uyển bảo cô đi xem mắt với Nhạc Tư Vân, Lương Uyển rất không tình nguyện, nhưng chính vì cô vốn dĩ không có chút bản lĩnh gì, chuyện gì cũng phải trông chờ dựa dẫm vào bố mẹ nên mới chẳng thể từ chối.

Sau khi làm quen với nhau, hai người đều cảm thấy mọi phương diện của đối phương khá phù hợp, nên cũng dần qua lại nhiều hơn.

Sau này, bà nội của Lương Uyển bệnh nặng, khi thời gian của bà đã chẳng còn bao nhiêu, bà vẫn chỉ nghĩ đến chuyện chung thân đại sự cho cháu gái mình, hai gia đình liền bàn bạc với nhau, kết hôn thì để từ từ thu xếp, giờ cứ cho đôi trẻ đính hôn trước đã.

Chỉ là sau này Nhạc Tư Vân mở một công ty luật, mỗi ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán, hôn sự cũng theo đó mà lần lữa đến tận bây giờ.

“Ơ? Hôm nay Tần tiểu thư vẫn chưa đến lấy bánh mousse anh đào à?” Lương Uyển thấy trong tủ lạnh vẫn còn một phần bánh mousse anh đào, liền hỏi, “Không phải hôm nay cô ấy gọi điện đến đặt một phần sao?”

“Đúng nhỉ.” Tiểu Lộ nói, “Chắc là chị ấy đang tăng ca.”

Tần tiểu thư là khách quen của cửa hàng Lương Uyển, cô ấy thích bánh mousse anh đào này nhất, mỗi ngày tan sở đều sẽ ghé qua mua một phần về, cứ như vậy dần dà bọn họ trở nên thân quen với nhau.

“Vậy em đặt lên hàng trước đi.” Lương Uyển nói, “Lát nữa cô ấy đến có thể trực tiếp lấy mang về.”

“Phải rồi.” Lương Uyển nhớ ra gì đó, lại nói, “Tần tiểu thư còn đặt một chiếc bánh sinh nhật, sáng ngày mai sẽ đến lấy, em chuẩn bị nguyên liệu sớm, chị sẽ tự mình làm chiếc bánh đó.”

Tiểu Lộ cười hì hì nói được ạ, “Chị Uyển Uyển, chị rất tận tâm với vị khách này đấy, mỗi lần chị ấy đặt bánh gato chị đều đích thân xuống bếp.”

“Chị cứ thấy cô ấy là lại có cảm giác rất thân thiết.” Lương Uyển nói, “Em không thấy cô ấy trông rất giống chị à?”

“Giống thì có giống.” Tiểu Lộ nói, “Nhưng chị ấy sao xinh đẹp bằng chị Uyển Uyển được, à mà em để ý cả hai chị khi cười lên đều có má lúm đồng tiền.”

Lương Uyển lấy chiếc bánh mousse ra ngoài, “Vuốt mông* chị chủ cũng không được tăng lương đâu nhé.”

*Trong nguyên tác là “vỗ mông bà chủ” nhưng mà theo như sự học hỏi của Tha từ một bạn độc giả của bộ “Thiên hướng người mù, liếc mắt đưa tình” thì thì Tha thấy từ “vuốt mông” này khá là hài mà cũng rất là đáng iu nên Tha chọn từ này. Có nghĩa là nịnh nọt nói ngon nói ngọt đó ạ.

Vừa dứt lời, chiếc chuông gió màu hồng nhạt treo chiếc cửa vang lên những tiếng leng keng.

Một người đàn ông mặc Tây trang tối màu bước màu.

Lương Uyển ngẩng đầu, sững sờ.

“Xin chào, chào mừng quý khách.”

Vương Hàn Tiêu hơi nheo mắt, vẻ mặt bình tĩnh không một gợn sóng.

Bộ vest chỉnh tề anh mặc trên người cùng với khí chất lạnh lùng xa cách kia không thể ăn nhập gì với cửa hàng đồ ngọt tông hồng phấn chủ đạo của cô được.

“Tôi đến lấy bánh.”

Lương Uyển nhàn nhạt hỏi: “Xin hỏi vị nào đặt ạ?”

Vương Hàn Tiêu: “Tần Huyên.”

Lương Uyển đặt phần bánh mousse lên bàn: “Cho tôi xin số điện thoại.”

Vương Hàn Tiêu cúi đầu lấy điện thoại ra, lướt đến danh bạ, đọc một dãy số.

“Xong rồi.” Lương Uyển đóng gói bánh mousse, “Đây là bánh của anh.”

Vương Hàn Tiêu vươn tay, những ngón tay thon dài sạch sẽ xách túi bánh lên, anh dừng lại một chút, bàn tay nắm chặt, rồi quay người rời đi.

Sáu năm không gặp, hai người giống như bao chủ cửa hàng và vị khách ghé mua bình thường khác, không có thêm bất kỳ giao tiếp nào.

Tiểu Lộ lấy thêm hộp mới nhét vào dưới ngăn tủ, thuận miệng hỏi: “Người vừa nãy lấy bánh mousse của Tần tiểu thư đi rồi ạ?”

Lương Uyển khẽ “Ừ”, cô mở máy thu ngân kiểm kê lại tiền.

Tiểu Lộ vừa sắp xếp ngăn tủ vừa nói: “Thật không ngờ Vương đại luật sư cũng có ngày xuất hiện trong loại cửa hàng đồ ngọt của chúng ta.”

Ngón tay Lương Uyển sững lại, “Em quen anh ta à?”

“Không tính là quen biết.” Tiểu Lộ nói, “Anh trai của em học Luật, em thấy có mấy tạp chí về Luật pháp trong phòng anh ấy, trong đó có bài báo về vị Vương đại luật sư này đây, em thấy qua ảnh rồi, chỉ là không ngờ người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh.”

Mãi sau, Lương Uyển mới “Ồ” một tiếng, cởi tạp dề, đưa cho Tiểu Lộ.

“Chị về nhà trước đây, hôm nay lạnh lắm, nếu như không có khách thì em cứ đóng cửa rồi về nghỉ ngơi sớm nhé.”

Tiểu Lộ: “Vâng ạ.”

*

Sáng ngày hôm sau, Lương Uyển đến cửa hàng từ rất sớm, cô rửa tay sạch sẽ rồi bắt tay vào làm bánh.

Mặc dù Lương Uyển cũng chỉ thân thiết với Tần Huyên hơn khách hàng bình thường một chút, nhưng cô đại khái đoán được, cô ấy là một cô gái rất chú trọng đến nghi thức, những dịp quan trọng đều sẽ đặt bánh kem, vậy nên khi làm chiếc bánh kem này, Lương Uyển cũng đặc biệt dụng tâm.

Bánh kem vừa được làm xong mang cất vào tủ lạnh, Tần Huyên đã bước vào.

“Bánh kem của tôi đã làm xong chưa?”

Tần Huyên mặc áo sơ-mi trắng vải voan phối với chân váy ôm màu đen, mái tóc vào nếp được thả xõa sau vai, vô cùng phù hợp với thân phận luật sư của cô.

Lương Uyển nói đã làm xong rồi, lấy bánh kem ra, dùng dây ruy băng màu hồng nhạt thắt thành hình cánh bướm xinh đẹp, “Cô lấy bao nhiêu cây nến.”

Tần Huyên: “Hai mươi tám.”

Lương Uyển hơi nâng mắt, “Cô hai mươi tám rồi?”

Tần Huyên cúi đầu cười, “Tôi làm gì già thế chứ! Bánh này tôi mua cho người khác.”

Lương Uyển ngại ngùng cười trừ, “Tôi nói mà, Tần tiểu thư trông trẻ trung như vậy, sao có thể hai mươi tám tuổi được.”

Nói rồi Lương Uyển đưa cho cô ba gói nến.

Tần Huyên vừa rời đi, Tiểu Lộ đã ôm mẻ kẹo nougat mới ra lò đi ra, cô bất mãn bĩu môi, “Hai mươi tám tuổi mà già chỗ nào, chị Uyển Uyển còn trông trẻ trung xinh đẹp hơn chị ta.”

“Người ta cũng có nói chị đâu.” Lương Uyển nhận lấy mẻ kẹo nougat, “Đừng nói linh tinh nữa.”

Lương Uyển nhìn ra cửa, chiếc chuông gió màu hồng nhạt chắn mắt một phần tầm mắt, cô chỉ thấy bên ngoài cửa hàng có một chiếc xe màu đen đang đỗ, cửa xe mở ra, Tần Huyên khom lưng ngồi vào, đóng cửa lại, sườn mặt thân thuộc của người ngồi ở ghế lái rất nhanh đã bị che khuất.

*

Vương Hàn Tiêu lái xe, Tần Huyên ngồi ở ghế phó lái, không nhịn được mở hộp bánh kem ra xem thử.

“Đẹp quá, trong tất cả các cửa hàng đồ ngọt mà em từng ăn thì cửa hàng này là ngon nhất, hơn nữa bánh còn trông rất bắt mắt.”

Người ngồi cạnh không nói gì, Tần Huyên cũng quen rồi, từ trước đến giờ toàn là cô tự nói tự trả lời.

“Hôm nay em có đặt bàn ở nhà hàng Duyệt Lai, anh bận việc xong thì qua sớm nhé.”

Người ngồi cạnh vẫn không có phản ứng, Tần Huyên nói to hơn: “Anh có đang nghe em nói chuyện không vậy?”

Vương Hàn Tiêu hoàn hồn, hỏi: “Sao cơ?”

Tần Huyên bất mãn nói, “Sao mới sáng sớm mà anh lại thất thần vậy? Có phải vụ kiện xảy ra vấn đề gì không?”

Vương Hàn Tiêu trả lời ngắn gọn: “Không phải, vừa nãy cô nói gì?”

Tần Huyên: “Em nói, tối nay em đã đặt bàn ở nhà hàng Duyệt Lai, anh bận việc xong thì qua đó sớm một chút.”

“Nhà hàng?” Vương Hàn Tiêu hỏi, “Hôm nay có sự kiện gì sao?”

Tần Huyên nhìn anh đầy hoài nghi: “Hôm nay là sinh nhật anh đấy, anh quên rồi à?”

Vương Hàn Tiêu trầm lặng một lúc rồi “Ồ” một tiếng.

Tần Huyên bó tay thở dài, thấy cổ áo sơ-mi của anh ngày hôm nay không thắt cà vạt cô liền hỏi: “Hôm nay anh sao vậy? Thất thần lơ đễnh thì cũng thôi đi, đã thế ra khỏi nhà còn quên thắt cà vạt?”

Vương Hàn Tiêu cúi đầu nhìn rồi không nói gì.

Tần Huyên đột nhiên lại mỉm cười, xoay người lấy một chiếc hộp từ hàng ghế sau.

“Vốn định tới tối mới tặng quà cho anh, nhưng bây giờ lại vừa đúng lúc.”

Vương Hàn Tiêu: “Ừm, cảm ơn.”

Lúc khác thì không nói làm gì, nhưng những lúc tặng quà như thế này mà Vương Hàn Tiêu còn không thèm nhìn lấy một cái, Tần Huyên chịu hết nổi rồi.

“Anh cũng phải mở ra xem thử đi chứ!”

Nói rồi cô mở hộp quà ra.

Bên trong là một chiếc cà vạt của hãng Bijan, cà vạt nền đen điểm xuyết bởi hoa văn ánh bạc thêu chìm, khiêm tốn lại sang trọng.

Trị giá vài nghìn đô.

Vương Hàn Tiêu nhìn lướt qua, giọng điệu vẫn như cũ: “Cảm ơn, tôi rất thích.”

Nhân lúc xe vừa dừng đèn đỏ, Tần Huyên lấy cà vạt ra, “Để em thắt cho anh.”

Cô rướn người vươn tay qua, Vương Hàn Tiêu khẽ nghiêng người né tránh.

“Tối nay có bữa tiệc xã giao.”

Tần Huyên sững lại, bàn tay dần buông xuống, cô cẩn thận gấp gọn cà vạt đặt lại vào trong hộp.

“Công việc hay bạn bè?”

Vương Hàn Tiêu nghĩ một lúc, nói: “Bạn bè.”

Tần Huyên nhìn anh, ánh mắt mang vẻ thăm dò: “Vậy có thể dẫn theo em không?”

*

Lương Uyển ở trong cửa hàng đến tận năm giờ chiều, Tiểu Lộ lấy điện thoại ra hỏi: “Chị đặt đồ ăn không ạ? Em thấy đói rồi.”

“Em đặt đi.” Lương Uyển vừa nói vừa cởi tạp dề, “Tối nay chị không ăn ở đây.”

Tiểu Lộ đang định hỏi cô đi đâu ăn thì thấy có một chiếc xe màu trắng quen thuộc đỗ ngay trước cửa hàng, vậy nên liền bật cười, “Vậy chị mau đi đi, hai người cũng hiếm lắm mới có thời gian cùng nhau đi ăn bữa cơm mà.”

Lương Uyển mặc áo khoác, xoay người nhìn vào chiếc gương phía sau lưng chỉnh lại tóc tai, tô lại son, sau đó mới đi về phía cửa.

Sau khi lên xe, Nhạc Tư Vân liếc qua cô, bất mãn móc mỉa: “Sao em không trang điểm kỹ càng một chút?”

Lương Uyển nói: “Không phải anh bảo em hôm nay đi ăn cơm với bạn thôi sao? Cũng có phải là chưa gặp qua bao giờ đâu.”

“Hôm nay khác, vị khách hôm nay mời đến rất quan trọng, gần đây anh đang phải thuyết phục anh ta hợp tác cùng anh, nếu như có anh ta liên minh thì danh tiếng công ty anh sẽ trở nên lớn mạnh hơn.” Nói rồi Nhạc Tư Vân giẫm chân ga, “Thôi bỏ đi, cũng chẳng cần phải làm cho trang trọng, cứ xem như bạn bè tụ tập ăn uống vui vẻ là được, nóng vội quá dọa người ta sợ chạy mất dạng thì phải làm sao. Anh vẫn phải năng qua lại nhiều hơn với anh ta trước đã, trở thành bạn bè tốt rồi thì chuyện gì cũng dễ mở lời.”

Trước giờ Nhạc Tư Vân đều nói như vậy, kỳ thực Lương Uyển luôn hiểu rõ, anh ta bận rộn bao nhiêu năm nay, công ty vẫn không chút khởi sắc, vậy nên chỉ mong có một nhân vật tầm cỡ nào đó gia nhập vào, họa may mới có thể kéo được anh lên.

Đến nhà hàng, Nhạc Tư Vân dẫn Lương Uyển vào một phòng riêng.

Nói là một cuộc hội ngộ bạn bè nhưng Nhạc Tư Vân lại đặt hẳn một phòng bao cao cấp, chỉ lo ngay ngáy tiếp đãi người ta không được chu đáo.

Sau khi ngồi xuống, Nhạc Tư Vân bảo phục vụ mang thực đơn lên, rồi anh ta cẩn thận nghiên cứu, đổi hết mấy món quá nhiều dầu mỡ.

Vài phút trôi qua, cửa phòng bao được nhân viên mở ra.

Hai người một trước một sau bước vào.

Nhạc Tư Vân lập tức đứng dậy tươi cười đón tiếp, còn Lương Uyển sững sờ ngồi bất động tại chỗ.

Ánh mắt Vương Hàn Tiêu nhàn nhạt quét qua người cô, rồi quay sang bắt tay với Nhạc Tư Vân.

Ngược lại Tần Huyên bên cạnh anh lại trông có vẻ kích động, từ phía xa đã vẫy tay với Lương Uyển: “Hóa ra là chị à!”

Nhạc Tư Vân quay đầu nhìn Lương Uyển, “Hai người quen biết nhau sao?”

Lương Uyển gật đầu.

“Tôi thường đến cửa hàng của cô ấy mua bánh kem.” Tần Huyên ngẩng đầu nhìn Vương Hàn Tiêu, “Cô ấy chính là cô chủ của cửa hàng đồ ngọt mà em hay nhắc với anh đó, là cửa hàng hôm qua anh đi lấy bánh kem ấy!”

Vương Hàn Tiêu không có phản ứng gì, anh kéo ghế ngồi xuống.

“Không ngờ lại trùng hợp như vậy.” Nhạc Tư Vân cười giả lả, “Xem ra chúng ta cũng khá có duyên.”

Sau khi ngồi xuống, Nhạc Tư Vân lại nói: “Vẫn nên để tôi giới thiệu một chút.”

Anh ta nhìn sang Lương Uyển, “Vị này là Vương Hàn Tiêu, Vương đại luật sư, chắc em đã từng nhìn thấy anh ấy trên tạp chí Pháp luật rồi nhỉ?”

Nghe vậy Lương Uyển bỗng ngẩn người trong chốc lát.

“Em đọc tạp chí Pháp luật của các anh làm gì.”

Nhạc Tư Vân hắng giọng, lúng túng nhìn Vương Hàn Tiêu: “Thật ngại quá, vợ chưa cưới của tôi hay nói chuyện như vậy, không được hiểu chuyện cho lắm.”

Vương Hàn Tiêu nâng mắt, chăm chú nhìn Lương Uyển.

“Vợ chưa cưới?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã đính hôn rồi.”

Nhạc Tư Vân nói.

Vương Hàn Tiêu rũ mi, cầm tách trà lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nước, dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Sự trầm mặc nhất thời bao trùm khắp căn phòng.

Sau rồi anh mới nói: “Không phải hai người đính hôn lâu rồi sao?”

“Hả? Làm sao anh biết?” Nhạc Tư Vân vừa hỏi xong bỗng vỗ bàn bốp một cái, “Chuyên ngành anh học cũng là Ngôn ngữ Nhật của Đại học Duẫn Hòa đúng không? À, nhẩm thử thời gian, vậy anh và Uyển Uyển nhà tôi học cùng một khóa?”

Vương Hàn Tiêu ngẩng đầu nhìn Lương Uyển, “Ừm, nghe bạn học nói.”

Ánh mắt Lương Uyển có khoảnh khắc giao thoa ngắn ngủi với cái nhìn của anh rồi lập tức rời đi, không đáp lời.

“Vậy thì quá có duyên với Uyển Uyển nhà tôi rồi.” Nhạc Tư Vân vừa nói vừa nhấn chuông gọi phục vụ lên món.

“Uyển Uyển?”

Tần Huyên đột nhiên mở miệng.

Lương Uyển nhìn cô không nói gì, Nhạc Tư Vân lại lên tiếng: “Sao vậy?”

Ánh mắt Tần Huyên quét qua khuôn mặt Lương Uyển một vòng, môi mấp máy: “Hai người học cùng một khóa? Cùng chung một chuyên ngành Ngôn ngữ Nhật? Không lẽ cũng cùng một lớp?”

Lương Uyển: “Không phải.”

Rồi cô nhìn thoáng qua Vương Hàn Tiêu, “Tốt nghiệp lâu quá rồi, ký ức đã không còn bao nhiêu.”

Nhạc Tư Vân thấy trạng thái của Lương Uyển tối nay không tốt, nên không cho cô có cơ hội mở miệng thêm lần nào nữa, đỡ phải đắc tội khách quý.

Vậy nên sau khi lên món, người nói nhiều nhất lại là Tần Huyên và Nhạc Tư Vân.

Cả hai người đàn ông đều đã uống rượu, có hơi men trong người, Lương Uyển và Tần Huyên thì không uống, lát nữa sẽ kiêm nhiệm vụ lái xe.

Tần Huyên thấy Vương Hàn Tiêu cứ tiếp hết ly này tới ly khác thì vội vàng ấn tay anh lại.

“Hôm nay anh sao vậy? Đừng uống nữa, không phải ngày mai vẫn còn bận việc sao?”

Tửu lượng của Vương Hàn Tiêu không tốt, cô biết điều đó, liên tù tì mấy ly rượu như vậy đã là cực hạn của anh rồi.

Mà Vương Hàn Tiêu lại không còn giữ dáng vẻ kiềm chế giống thường ngày, dường như anh chẳng nghe thấy mấy lời ngăn cản của Tần Huyên, tiếp tục ngửa cổ cạn thêm một ly.

Tần Huyên bất lực, chỉ đành rẽ sang vấn đề khác, không để Nhạc Tư Vân có cơ hội chuốc rượu anh nữa.

Bọn họ nói một hồi lại nói đến hôm nay là sinh nhật Vương Hàn Tiêu, Nhạc Tư Vân lập tức gọi nhân viên mang một tô mì trường thọ lên.

Vương Hàn Tiêu còn chưa kịp nói gì, Tần Huyên đã nói anh không thích ăn mì, không cần phải bày vẽ như thế, nhưng Nhạc Tư Vân vẫn rất cố chấp.

Một lúc sau, mì được bê lên.

Nước dùng thanh đạm trong veo, điểm thêm chút hành lá, đủ hương đủ vị.

Tần Huyên ghé sát vào bên người Vương Hàn Tiêu thì thầm: “Anh cứ gắp một hai đũa chiếu lệ đi.”

Vương Hàn Tiêu lại nhìn chằm chằm tô mì đến ngẩn người.

“Sao vậy?” Tần Huyên lại hỏi: “Anh không thích sao?”

Vương Hàn Tiêu hồi thần, “Không có gì, chỉ là tôi bỗng nhớ lại, mười năm trước đã có người từng tặng tôi một tô mì trường thọ.”

Nói rồi anh cúi đầu ăn.

Mười năm trước, lớp mười hai, sinh nhật mười tám tuổi của Vương Hàn Tiêu.

Trước giờ anh không có thói quen đón sinh nhật, vậy mà Lương Uyển lại lén lút nhảy ra từ sau cánh cửa, nhét chiếc hộp giữ nhiệt vào lòng anh rồi quay người chạy mất.

Vương Hàn Tiêu mở ra xem thử, vì con đường đến trường quá xa mà món ăn trong hộp giữ nhiệt đã lẫn lộn cả lên.

Nhưng từ bé đến lớn, đó lại là lần đầu tiên Vương Hàn Tiêu ăn hết một tô mì.

Tiếc là đến giữa trưa Lương Uyển quay lại lấy hộp giữ nhiệt, anh lại độc miệng bảo đã đổ hết rồi.

Vậy mà lúc này, tại một phòng bao cao cấp, trong nhà hàng sang trọng, tô mì trường thọ giá vài trăm tệ, anh lại chỉ ăn có mấy miếng đã buông đũa.

“Sao vậy?” Nhạc Tư Vân hỏi, “Không ngon sao?”

Vương Hàn Tiêu cầm giấy, lau miệng.

Tần Huyên giải thích thay anh: “Anh ấy thực sự không thích ăn mì.”

Già mồm.

Lương Uyển buông đũa, nói: “Tôi đi vệ sinh.”

*

Lương Uyển thẫn thờ trong phòng vệ sinh rất lâu, hộp giấy bên cạnh bất giác đã bị cô xé thành mười mấy mẩu, rơi lả tả dưới sàn.

Sáu năm này, Lương Uyển luôn cố ý không nghe ngóng tin tức về Vương Hàn Tiêu, nhưng lại luôn có thể vô tình nghe được từ chỗ bạn bè.

Anh thi đậu nghiên cứu sinh chuyên ngành Pháp luật, đi theo lựa chọn ban đầu của mình.

Anh vượt qua kì thi Tư pháp, trở thành một luật sư có tiếng.

Tỉ lệ thắng kiện của anh cao tới mức đáng sợ, nhanh chóng trở thành cái tên lẫy lừng trong giới luật.

Thi thoảng cũng sẽ nghe thấy những tin đồn bảo anh chỉ vì khoản phí tố tụng kếch xù mà không ngại đổi trắng thay đen, khiến cho người ta nghẹn họng không dám phản bác.

Mỗi lần nghe thấy tin tức về anh, Lương Uyển sẽ có một khoảng thời gian mất ngủ.

Chung quy vẫn là khó lòng buông bỏ.

Lương Uyển dặm lại lớp son môi rồi mở cửa phòng vệ sinh đi ra.

Một bóng lưng cao lớn đứng bên cạnh bồn rửa tay.

Anh dường như chẳng thay đổi gì.

Vẫn là dáng người cao cao gầy gầy ấy, bất kể là đồng phục hay Tây trang, khi khoác lên người cũng đều thật thuận mắt.

Vẫn là da thịt trắng đến ghen tị ấy, tựa như mặt trời dẫu có chói chang cũng chẳng khiến anh đen đi chút nào.

Trước giờ anh luôn đeo kính áp tròng, chỉ có giờ nghỉ trưa ở trên lớp mới lấy ra, vậy nên rất ít người biết được, đôi mắt anh là đôi mắt hai mí lặn, không phải một mí.

Nhưng anh ngay lúc này, một tay chống lên thành bồn rửa tay, tay còn lại kẹp một điếu thuốc.

Trong ấn tượng của Lương Uyển, anh không phải như vậy.

Cô đi đến bên cạnh anh, thản nhiên mở vòi nước rửa tay, hệt như hai người xa lạ.

Người nào đó đột nhiên lên tiếng: “Khi nào kết hôn?”

Lương Uyển tắt vòi nước đi, vẩy vẩy tay.

“Sắp rồi.”

Hộp giấy được đặt ngay bên cạnh Vương Hàn Tiêu, cô với tay lấy, anh lại nghiêng người chắn mất, cô liền nói: “Làm phiền tránh một chút.”

Vương Hàn Tiêu đột nhiên bắt lấy cổ tay Lương Uyển, kéo cô sát tới gần mình, ánh mắt nhìn cô chòng chọc.

Đôi mắt anh màu hổ phách, nó luôn lạnh lẽo như vậy, nhưng khi chăm chú nhìn một ai đó, lại rất dễ khiến cho người ta rơi vào mơ tưởng hão huyền.

Vậy mà lúc này, cái nhìn ấy lại quyết liệt và áp bức đến lạ, dường như xé tan đi lớp mặt nạ của quá khứ.

“Đừng gả cho anh ta.”

“Cậu nói linh ti….”

Lương Uyển còn chưa nói hết câu, đôi môi đã bị người nọ chiếm đóng.

Hơi thở của anh nồng lên mùi rượu, bất ngờ tập kích rồi thiêu đốt khắp khoang miệng của cô.

Đại não Lương Uyển trong một khắc gần như đã dừng hoạt động, chớp mắt hai tay đã mất đi cảm giác.

Đợi đến khi cô phản ứng lại, vùng vẫy muốn thoát ra, trên hành lang bỗng vang lên tiếng giày cao gót.

Vương Hàn Tiêu phản ứng nhanh hơn cô, anh lập tức xoay người ôm Lương Uyển trốn vào sau cửa.

Nhưng anh lại chẳng thả cô ra mà còn ấn chặt cô lên cánh cửa, nụ hôn càng mãnh liệt.

Tiếng giày cao gót càng gần, Vương Hàn Tiêu lại càng càn rỡ, đầu lưỡi không hề khách sáo mà cướp hết không khí trong miệng của Lương Uyển.

Trái tim cô vọt lên tận cổ họng.

Thế nhưng cô lại không dám giãy dụa, bởi vì tiếng giày cao gót đã đến sát bên rồi.

Tần Huyên dừng lại trước phòng vệ sinh, ngay bên cánh cửa nơi mà Lương Uyển và Vương Hàn Tiêu đang hôn nhau.

Chỉ nhìn lướt qua một vòng rồi cô lại đi mất.

Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, Lương Uyển cắn mạnh một cái, Vương Hàn Tiêu mới buông cô ra, anh đưa tay sờ lên môi, chảy máu rồi.

Lương Uyển dựa lên tường hít vào một hơi thật sâu, rồi cô nở một nụ cười lạnh lẽo: “Cậu làm vậy là muốn gì, vụng trộm yêu đương? Hay lén lút tư tình?”

Trong góc tối, Lương Uyển chỉ nhìn thấy đôi đồng tử khẽ lóe lên của anh.

“Cô ấy không phải bạn gái của tôi.”

“Nhưng tôi đã có chồng chưa cưới rồi.”

*

Vương Hàn Tiêu quay trở về phòng bao trước, Tần Huyên vừa thấy anh bước vào đã vội vàng hỏi: “Sao anh đi lâu quá vậy?”

“Hút thuốc.”

Ở trước mặt Tần Huyên, chỉ cần có thể nói hai chữ, Vương Hàn Tiêu sẽ không nói đến chữ thứ ba.

Tần Huyên ủ ê rũ đầu, liếc nhìn vết thương bên khóe miệng của anh mà khẽ mím môi.

Vài phút sau, Lương Uyển cầm hai chai sữa chua bước vào.

Nhạc Tư Vân hỏi cô đã đi đâu, cô nói xuống tầng mua sữa chua, tiện thể mua luôn cho Tần Huyên một chai.

Tần Huyên nhận lấy chai sữa chua, vô tình lướt nhìn thấy nốt ruồi trong lòng bàn tay Lương Uyển mà sững người.

*

Sau bữa cơm, Lương Uyển và Nhạc Tư Vân tìm người lái xe thuê về, Tần Huyên thì không, cô tự mình lái xe đưa Vương Hàn Tiêu về tận nhà.

Xe dừng ở dưới lầu nhà Vương Hàn Tiêu, Tần Huyên thấy anh ngủ quên trên ghế phó lái lại không muốn gọi anh dậy.

Ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ yên của Vương Hàn Tiêu, Tần Huyên vươn tay, khẽ khàng chạm lên môi anh.

Nhưng Vương Hàn Tiêu ngủ không sâu, vừa bị chạm vào anh đã thức giấc.

Anh mở mắt, tháo dây an toàn, “Tôi đến nơi rồi, cô về trước đi, đi đường chú ý an toàn.”

Thấy anh đã xuống xe, Tần Huyên cũng vội vàng xuống cùng, lấy chiếc bánh kem được đặt ở hàng ghế phía sau.

“Em đưa anh lên.”

Vương Hàn Tiêu không nói gì, Tần Huyên liền nâng tay lên. “Ít nhất cũng phải cắt bánh kem đã chứ.”

Vương Hàn Tiêu nhìn bánh sinh nhật trong tay cô, “Ừ” một tiếng.

*

Vừa vào nhà của Vương Hàn Tiêu, Tần Huyên liền đặt bánh kem xuống, “Để em rót cho anh ly nước ấm.”

Từ phòng bếp trở ra, Tần Huyên đã thấy Vương Hàn Tiêu đang ngồi trong phòng khách ăn bánh kem, anh ăn từng miếng từng miếng một.

Tần Huyên bật cười, ngồi xuống bên cạnh nhìn anh.

“Sao mà gấp gáp vậy, lại còn không đốt nến? Em đã đặc biệt xin thêm nến đó.”

Vương Hàn Tiêu không nói gì, vẫn cúi đầu ăn bánh kem.

Đến mười phút sau, Tần Huyên mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Vương Hàn Tiêu vốn không thích ăn đồ ngọt, trong những tình huống bắt buộc, anh cũng chỉ ăn một hai miếng tượng trưng, nhưng chiếc bánh sinh nhật này anh đã ăn gần hết rồi.

“Đừng ăn nữa!” Tần Huyên vội vàng cản anh lại, “Còn ăn nữa sẽ không tiêu hóa nổi đâu.”

Vương Hàn Tiêu mặc kệ, cố chấp nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng rồi mới đứng dậy.

“Tôi đi ngủ, cô cũng về sớm đi.”

Nhìn theo bóng lưng anh đi vào phòng ngủ mà Tần Huyên đứng bất động mất mười phút.

Mãi sau, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, Vương Hàn Tiêu cởi áo khoác vứt qua một bên, anh nằm trên giường, dường như đã ngủ thật rồi.

Tần Huyên chậm rãi bước vào, ngồi xuống bên mép giường, bàn tay vươn ra chạm vào khuôn mặt anh.

Bỗng nhiên bàn tay bị anh bắt lấy, đáy lòng cô chợt hân hoan vui mừng.

Nhưng rồi ngay tức khắc, một xô nước lạnh dội thẳng vào.

Người nằm trên giường đang nắm chặt tay cô, còn trong miệng lại không ngừng thì thầm gọi: “Uyển Uyển….”

Uyển Uyển…. Uyển Uyển….

Hai chữ này hệt như cơn ác mộng của Tần Huyên.

Hội nghị thường niên của công ty hai năm trước, Vương Hàn Tiêu uống say, lúc ngủ quên trên xe, cũng thầm gọi cái tên này.

Tần Huyên càng nghĩ lại càng lạnh lòng.

Chẳng trách….

Hôm qua cô bị cảm xin nghỉ ở nhà một ngày, có một phần văn kiện cần chữ ký của cô, vậy nên cô đành nhờ Vương Hàn Tiêu mang văn kiện đó đến nhà cô, tiện đường giúp cô lấy bánh mousse anh đào mà cô đã đặt.

Thế rồi sáng nay, Vương Hàn Tiêu lại phá lệ đến đón cô đi làm.

Tâm ý của Tần Huyên đối với Vương Hàn Tiêu rất rõ ràng, cả công ty ai ai cũng biết, Vương Hàn Tiêu không thể không nhìn ra.

Nhưng vì là con gái nên cô ngại phải hỏi cho rõ ràng, chỉ có thể dùng hành động mà bày tỏ.

Vương Hàn Tiêu cũng không hoàn toàn chống đối Tần Huyên, thậm chí còn nhiều lần mắt nhắm mắt mở với những cử chỉ thân mật của cô.

Mãi cho đến sáng nay, Tần Huyên còn nghĩ, có lẽ anh đang ngầm thừa nhận mối quan hệ của hai người.

Nhưng mà bây giờ, trái tim cô lạnh lẽo đến cùng tận.

Hóa ra “Uyển Uyển” thật sự có tồn tại, hơn nữa lại còn gần ngay trước mắt.

Trong ngăn tủ bàn làm việc của Vương Hàn Tiêu có một tấm ảnh.

Tấm ảnh đó rất mờ, dường như là được cắt ra từ một tấm ảnh khác, trong đó chỉ có hai người, một chàng trai và một cô gái.

Chàng trai đó là Vương Hàn Tiêu, còn cô gái kia chỉ thấy mỗi bóng người, hai tay chắp sau lưng, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn lên bảng đen.

Tần Huyên không hề biết cô gái đó trông như thế nào, chỉ biết trong lòng bàn tay cô ấy có một nốt ruồi nhỏ.

Tối nay cuối cùng cô cũng biết, hóa ra cô gái trong tấm ảnh đó là Lương Uyển.  

Bàn tay Vương Hàn Tiêu rất nóng, nhưng tiếc là, hơi ấm đó vốn không phải để dành cho Tần Huyên.

Cô cắn môi nhìn anh, anh lại mấp máy gọi hai tiếng “Uyển Uyển”.

Uyển Uyển…..

Tần Huyên bỗng nhiên bật cười đau khổ.

Người ta đã có chồng chưa cưới, anh còn ở đây nhung nhớ điều gì.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Huyên chợt nảy ra một suy nghĩ.

Cô chầm chậm rũ đầu, nhẹ nhàng hôn lên cằm Vương Hàn Tiêu, bàn tay khác đặt lên trước ngực anh, thong thả cởi từng nút áo.

Cô vừa cởi đến nút áo thứ hai, Vương Hàn Tiêu đột nhiên tỉnh giấc, lập tức đẩy cô ra.

“Hàn Tiêu….”

Trong lòng Tần Huyên xấu hổ và khổ sở đan xen, viền mắt ửng hồng.

Vương Hàn Tiêu lại chỉ lạnh lùng nhìn cô, tựa như dáng vẻ anh nghiêm nghị khi đứng trên tòa án, không còn chút ấm áp nào.

“Cô định làm gì?”

Tần Huyên nói: “Em vẫn luôn muốn hỏi anh…. tấm ảnh trong ngăn tủ bàn làm việc của anh, có phải là Lương Uyển của tối nay không?”

Vương Hàn Tiêu không đáp, nhưng ánh mắt ấy lại nói rõ mọi điều.

Tần Huyên cắn chặt răng: “Cô ấy sắp kết hôn rồi anh không biết sao!!”

Lồng ngực Vương Hàn Tiêu phập phồng lên xuống nhanh dần.

Đột nhiên, anh nắm áo khoác bên giường, đứng bật dậy lao ra ngoài.

“Anh muốn đi đâu!”

Tiếng hét của Tần Huyên vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo, đáp lại cô chỉ còn là tiếng đóng cửa thật mạnh.