Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa

Chương 43: Vầng trăng ấy vẫn vô ngần sáng trong




Lễ tốt nghiệp được cử hành vào lúc tám giờ sáng tại nhà thi đấu Đại học Duẫn Hòa, Khương Tư Tư xin nghỉ phép một ngày, rồi cùng Quan Nguyệt Hoa và Hình Ý Bắc về trường trước đó một ngày.

Quan Nguyệt Hoa đặc biệt đến đây để tham dự lễ tốt nghiệp của Hình Ý Bắc vậy nên đã chọn một khách sạn ở gần trường.

Thân làm phụ huynh đi cùng đám trẻ về trường, đương nhiên sẽ nghĩ chúng nó phải ở lại ký túc xá.

Vậy nên, Quan Nguyệt Hoa lần lượt đưa Khương Tư Tư và Hình Ý Bắc đến dưới lầu ký túc của mỗi người.

Cho dù Khương Tư Tư rất không muốn trở về phòng nhưng vẫn phải cắn răng mà đi lên tầng.

“Tư Tư, sao cậu lại về đây?” Lương Uyển đang nằm trên giường thì ngồi dậy, mơ màng dụi mắt, “Về lấy gì à?”

“Giờ mới mấy giờ mà cậu lại nằm rồi.” Khương Tư Tư đặt balo xuống, với tay lấy dây cột tóc, tóm gọn mái tóc dài đang rối tung của mình lên, “Hôm nay tớ ở đây.”

Lương Uyển bò xuống giường, ôm hết đống quần áo cô để chất đống trên giường Khương Tư Tư đi, “Sao thế? Mai cậu không phải đi làm à?”

“Xin nghỉ rồi, về tham dự lễ tốt nghiệp của Hình Ý Bắc.” Khương Tư Tư nhìn xung quanh, “Có một mình cậu thôi à?”

Lương Uyển: “Tiểu Viên đang ở thư viện, chắc một lát nữa sẽ về.”

Khương Tư Tư vừa chỉnh lại giường gối vừa nói Lương Uyển: “Một sinh viên sắp thi thạc sĩ như cậu mà sao giờ này lại không đến thư viện?”

“Mới tháng sáu mà, cứ từ từ, không có gì phải vội.” Lương Uyển lại nằm lên giường, tiếp tục xem gameshow.

Khương Tư Tư thay giày, “Cho tớ mượn sữa tắm của cậu đi, tớ muốn đi tắm.”

Lương Uyển vẫn đang nằm trên giường, lơ đễnh nói: “Của tớ dùng hết rồi vẫn chưa kịp mua, dạo này toàn dùng của Tiểu Viên thôi, ở ngoài ban công ấy, cậu lấy mà dùng.”

Khương Tư Tư buông tay, “Thôi bỏ đi.”

Lương Uyển đột nhiên ngồi bật dậy, thò đầu xuống hỏi Khương Tư Tư: “Có phải cậu và Tiểu Viên cãi nhau đúng không?”

Khoảng thời gian này, Lâm Tiểu Viên và Khương Tư Tư không còn nói chuyện với nhau trong nhóm chat nữa, cũng không còn hẹn nhau ra ngoài ăn uống đi dạo như trước kia nữa.

Lương Uyển là người nhạy cảm, sớm đã cảm nhận được hai người chắc chắn có vấn đề, chỉ là cô vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt để xác minh cho suy nghĩ của mình mà thôi.

Mãi cho đến hôm nay, Khương Tư Tư không chịu dùng sữa tắm của Lâm Tiểu Viên.

Mà Khương Tư Tư cũng không có ý định giấu giếm, cô “Ừ” một tiếng rồi chẳng nói thêm gì.

“Có chuyện gì vậy?”

Lương Uyển lại trèo xuống giường lần nữa, đang chuẩn bị hỏi thăm kĩ càng, điện thoại của Khương Tư Tư bỗng đổ chuông.

Đáp lại vài câu rời rạc, Khương Tư Tư tắt máy, ngồi xuống đeo giày, nhỏ giọng thông báo: “Uyển Uyển, tớ ra ngoài một chuyến.”

Lương Uyển: “Đi đâu vậy?”

Khương Tư Tư đi đến cửa, bất đắc dĩ lên tiếng: “Hình Ý Bắc gọi tớ ra ngoài đi dạo với anh ấy.”

“Mấy chuyện này không thể nào chỉ nói một nửa như thế được.” Lương Uyển nói, “Thấy các cậu như vậy, tớ cũng khó xử lắm đấy.”

Nỗi khổ tâm của Lương Uyển, Khương Tư Tư hiểu rất rõ, nhưng chính vì hiểu rất rõ nên cô lại càng không muốn nói ra.

Bây giờ mới năm ba, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lương Uyển và Lâm Tiểu Viên vẫn còn ở chung với nhau thêm một năm nữa.

Mà Khương Tư Tư cũng không muốn Lương Uyển bị vướng vào xích mích giữa cô và Lâm Tiểu Viên.

Khương Tư Tư suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tiểu Viên cũng thích Hình Ý Bắc, tớ cảm thấy rất ngượng nên mới kéo dài khoảng cách.”

Khóe miệng của Lương Uyển nhanh chóng cứng lại.

“Vậy à…. cái này…. đúng là khó xử thật.”

Khương Tư Tư: “Sau này cậu cứ xem như chưa biết gì đi.”

Lương Uyển gật đầu: “Đã rõ.”

Khương Tư Tư mở cửa, đang định đi ra, Lương Uyển lại gọi cô lại.

“Túi của cậu.” Lương Uyển đưa túi cho cô, “Đừng có quên.”

“Tớ chỉ đi dạo thôi.” Khương Tư Tư nói, “Có khi lát nữa sẽ về liền, không cần phải mang túi.”

Lương Uyển chớp mắt, mở túi của Khương Tư Tư ra, chìa đống đồ trong đó về phía cô: “Vậy thì cậu cầm theo chứng minh thư đi.”

Khương Tư Tư: “……”

*

Vừa rồi ở ký túc xá, bên ban cán sự đến thông báo sơ lược về lễ tốt nghiệp ngày mai, khoảnh khắc đó Hình Ý Bắc mới thật sự cảm nhận được, anh sắp tốt nghiệp rồi.

Phòng ký túc xá bốn người không thể góp mặt đầy đủ, hai người khác đang thực tập ở bên ngoài, chỉ còn mỗi Trương Thế Xán và Hình Ý Bắc quay về trường tham dự buổi lễ.

Sau khi ban cán sự rời đi, Trương Thế Xán bắt đầu thu xếp hành lý, chuẩn bị sẵn sàng sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc sẽ chính thức dọn khỏi đây.

Hình Ý Bắc cũng còn một vài thứ đồ linh tinh chưa mang đi, anh tìm một chiếc thùng xếp toàn bộ đồ vào trong đó, chỉ để lại quả bóng rổ vì đã không còn chỗ nhét.

Trương Thế Xán cầm quả bóng trên tay, cảm thán: “Sau này không biết có tìm được cơ hội nào chơi bóng cùng cậu nữa không. Đi không, đến sân vận động làm một trận?”

Hình Ý Bắc vừa định nói được, Trương Thế Xán lại bảo: “Thôi bỏ đi, chắc giờ này cũng chẳng còn sân nữa, người đi dạo ở sân vận động đông đúc chen nhau, ngày mai còn phải dậy sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm đi thôi.”

Hình Ý Bắc suy nghĩ gì đó, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Sân vận động của trường học, là một nơi hoài niệm đáng giá.

Biết bao nhiêu câu chuyện ra đời rồi kết thúc tại nơi đó, nhưng những chuyện ấy nào có liên quan gì đến Hình Ý Bắc đâu. Chỉ là anh bỗng nhớ ra, Khương Tư Tư rất thích đi dạo trên sân vận động, thói quen này từ thời cấp ba đã có rồi.

Năm đó, mỗi tối sẽ có tiết tự học, mấy bạn gái cứ hễ ăn cơm xong là lại túm tụm thành một nhóm nhỏ dạo quanh sân vận động, còn đám con trai trong lớp lại nghiêng về hướng tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi ấy để chơi bóng rổ. Thời gian nghỉ ngơi chưa đến bốn mươi phút, Hình Ý Bắc sẽ luôn nhìn thấy bóng dáng của Khương Tư Tư trên sân bóng, cứ một vòng rồi lại một vòng tản bộ.

Cô gái đeo tai nghe, lẻ loi bước một mình, nhưng ánh tịch dương kia lại dường như vô cùng quan tâ m đến cô, vì chỉ có cô là người duy nhất được những tia nắng cuối ngày ấy chiếu rọi lên bóng người.

Năm đó Hình Ý Bắc đã từng nghĩ, nếu như có cơ hội mỗi ngày được tản bộ quanh sân vận động cùng cô, như vậy sẽ rất tuyệt.

Nhưng không ngờ rằng, học hết bốn năm đại học, số lần sánh vai cùng cô đi dạo trên sân vận động của trường lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chín giờ tối, đây là thời điểm náo nhiệt nhất.

Có người chạy bộ, có người tập thể thao, cũng có người tụ lại thành nhóm chơi ma sói trên sân bóng đá.

“Muộn thế này rồi mà còn đi dạo cái gì chứ.”

Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng Khương Tư Tư vẫn nắm tay Hình Ý Bắc tản bộ.

“Mới chín giờ, nằm trong phòng ký túc cho lên men à?” Hình Ý Bắc cứ đi mãi đi mãi, rồi bỗng nhiên anh kéo bàn tay của cô lên, hôn một cái.

Hành động này của anh đã thu hút rất nhiều ánh mắt.

Số người biết đến tiếng tăm của anh ở trong trường rất nhiều, đặc biệt là nữ sinh, khoan tính đến việc họ có từng tham gia những đêm hội văn nghệ lớn của trường hay chưa, nhưng chắc chắn đều sẽ biết đến sự tồn tại của nhân vật top đầu này.

Thấy mấy cô gái đang tụm lại xì xầm, Khương Tư Tư vội vàng rút tay lại.

“Đi đứng cho đàng hoàng, đừng có mà động tay động chân.”

Hình Ý Bắc bước đi rất chậm, tay còn lại lời biếng đút trong túi quần.

“Anh vui mà.”

Hai người đi một vòng rồi lại một vòng, người trên sân vận động vơi dần, chỉ còn lại vài nam sinh vẫn còn hăng hái đứng dưới ánh đèn đường chơi bóng rổ.

Khương Tư Tư bắt đầu buồn ngủ: “Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa vậy?”

Hình Ý Bắc cúi đầu, vẫn chầm chậm tản bộ không mục đích trên đường biên quanh sân vận động.

“Đi cùng anh thêm một chút đi.”

“Anh không nỡ à?” Từ ngữ điệu của anh, Khương Tư Tư nghe ra được sự không nỡ và cả tiếc nuối, cô khoác tay anh, “Không muốn tốt nghiệp sao?”

Hình Ý Bắc dẫn Khương Tư Tư đi đến bậc thềm cạnh sân vận động, ngồi xuống đó.

“Anh muốn được cùng em đi dạo trên sân vận động.” Hình Ý Bắc nói, “Sáng mai khi bước chân ra khỏi trường, sẽ không còn cơ hội nào đi dạo sân vận động cùng em nữa.”

Nhưng mà Khương Tư Tư đã đi đến mức mỏi nhừ hai bắp chân rồi.

Cô đấm đấm chân, nói: “Thật ra chỉ cần anh muốn đi cùng em thì ở đâu cũng đều rất đẹp.”

“Hả?” Hình Ý Bắc quay đầu nhìn cô, “Anh cứ nghĩ em rất thích sân vận động.”

Khương Tư Tư khó hiểu nhìn lại anh, “Em nói với anh em thích sân vận động lúc nào?”

Hình Ý Bắc nói: “Năm cấp ba, mỗi lần anh chơi bóng rổ trên sân vận động đều có thể nhìn thấy em.”

Màn mây chậm chạp đắp lên vầng trăng một tầng sa mỏng.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt Khương Tư Tư, vừa vặn giấu đi hai gò má hây hây đỏ.

Cô khẽ thì thầm: “Cũng không nghĩ vì sao mỗi lần anh chơi bóng rổ đều có thể nhìn thấy em tản bộ trên sân vận động, còn chẳng phải vì anh đang ở đó sao?”

Hình Ý Bắc sửng sốt mất một lúc lâu, rồi anh mỉm cười.

Phải rồi, trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế.

“Hóa ra, em lại thích anh như vậy sao.”

Mấy nam sinh cuối cùng còn chơi bóng rổ trên sân vận động cũng đã đi rồi, xung quanh nhất thời rơi vào yên tĩnh, thi thoảng vọng lên tiếng côn trùng rả rích.

Vậy nên, cho dù là giọng Khương Tư Tư rất nhỏ, Hình Ý Bắc vẫn nghe được rõ ràng.

“Ừm, rất thích anh.” Khương Tư Tư chậm rãi nói từng chữ, “Vẫn luôn rất thích anh.”

Câu nói này, Khương Tư Tư đã chôn trong lòng mình suốt bảy năm qua, có vô số lần nó dâng lên đầu cổ họng, lấp lửng nơi khóe môi, nhưng lại không cách nào thốt thành lời.

Nào có ngờ, trong một đêm bình thường như vậy, chỉ có cơn gió mơn man thổi, câu nói ấy lại tựa như “Thời tiết hôm nay thật đẹp” mà thoát ra khỏi miệng.

Có thể thoải mái nói ra ba chữ “Em thích anh” với người trong lòng của mình, đó là một người hạnh phúc, bọn họ hoặc là đã gom đủ dũng cảm để đối mặt với mọi kết quả, hoặc là có đủ tự tin để nhận được một lời hồi đáp tương xứng.

Khương Tư Tư không phải là người gom đủ dũng cảm, nhưng sau cùng, cô cũng đã có đủ tự tin để bày tỏ tâm ý của mình cho Hình Ý Bắc bất cứ lúc nào.

Nhưng khi nghe thấy lời này, nụ cười của Hình Ý Bắc lại nhạt dần.

“Khương Khương, từ năm cấp ba em đã bắt đầu thích anh rồi?”

Khương Tư Tư gật đầu.

“Em từng nói rồi mà, em đối với anh, là nhất kiến chung tình.”

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy của Khương Tư Tư, “Vậy tại sao lúc đó em lại rời đi?”

Chuyện được hỏi đến là về lần không từ mà biệt của hai năm trước.

Kìm nén bao lâu nay, sau cùng Hình Ý Bắc vẫn nói ra.

Khương Tư Tư cúi thấp đầu, không biết nên mở lời như thế nào.

Cô muốn nói là vì Lâm Tiểu Viên đã lừa cô, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy đó không phải là đáp án nên đưa cho anh, ít nhất là vào lúc này thì không phải.

Mà Hình Ý Bắc cũng không cần cái đáp án này.

Một hiểu lầm trời xui đất khiến, Lâm Tiểu Viên cũng chỉ tính là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nút thắt thật sự, vẫn là nỗi tuyệt vọng khi yêu mà không có được.

“Em cho rằng anh thích Quan Ngữ Hi.”

Đợi mãi không thấy anh trả lời, Khương Tư Tư ngẩng đầu lên, thấy Hình Ý Bắc đang nhìn cô với vẻ mặt vô cùng băn khoăn.

“Mạch não của em phát triển kiểu gì vậy?”

Khuôn mặt cô đón lấy ánh trăng nhàn nhạt, mỉm cười rạng rỡ.

“Có phải rất ngốc đúng không?”

Không cần Hình Ý Bắc trả lời, cô cũng tự biết bản thân cô ngốc chết đi được.

Có rất nhiều chuyện đã từng xảy ra, đều chỉ trong một đêm này mà đã hiểu rõ.

Lớp Chủ nghĩa Mao, Hình Ý Bắc đến vì cô.

Trong phòng bao karaoke, người mà Hình Ý Bắc nói thích, chính là cô.

……

Chỉ tiếc là, cô của khi ấy quá tự ti, vậy nên những tư vị ngọt ngào được ẩn giấu trong năm tháng thanh xuân chỉ có thể vụng trộm nhấm nháp sau khoảng thời gian đã bỏ lỡ nhau.

“Ngốc chết mất thôi.”

Cảm xúc trong đáy mắt Hình Ý Bắc vô cùng phức tạp, là bực bội, ảo não rồi đan lẫn cả phiền muộn, đau lòng, sau cùng anh chỉ nặng nề thở dài.

Chẳng trách vì sao Khương Tư Tư lại tha thiết muốn được nghe anh nói ba chữ “Anh yêu em” đến thế.

Nếu như không phải từng bỏ lỡ nhau, anh sẽ mãi không biết, hóa ra, yêu là phải nói.

Khương Tư Tư vươn tay, vuốt nhẹ hàng lông mày đang cau chặt của Hình Ý Bắc.

“Nhưng mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta của hiện tại đang rất tốt.”

Mỗi đêm Hình Ý Bắc ôm cô trong lòng cùng nhau chìm vào giấc ngủ, cô đều sẽ nghĩ, nếu như được ở bên nhau sớm hơn một chút, có phải sẽ càng hạnh phúc hơn không?

Khương Tư Tư chẳng thể tự đưa ra đáp án chính xác cho bản thân mình.

Nếu như cô vẫn còn là cô gái mập mạp năm đó mà nhân danh bạn gái sánh bước bên anh, liệu có phải sẽ càng chịu nhiều ác ý hơn không? Ở một thời điểm vô hình nào đó, liệu nơi nhạy cảm nhất trong tâm hồn sẽ bị phóng đại lên hay không? Tất cả, đều là những ẩn số.

Rồi những ẩn số đó có dẫn đến việc hai người càng đi lại càng xa nhau hơn không? Khương Tư Tư cũng không cách nào phán đoán được.

May thay, những chuyện đó đã vĩnh viễn nằm lại tại quá khứ.

Chỉ cần những ẩn số xấu xí ấy chưa từng xuất hiện, vậy thì chúng ta không việc gì phải nhắc đến chúng.

Hình Ý Bắc nắm tay Khương Tư Tư, đặt lên giữa ấn đường.

Anh nhắm mắt, nhịp thở thật sâu, vừa nghĩ đến Khương Tư Tư một mình lạc lõng nơi xứ người, trái tim vẫn không kìm được mà đau nhói.

Mãi sau, anh dang tay ôm cô vào lòng.

“Khương Khương ngốc của anh.”

“Anh mới ngốc.” Khương Tư Tư khẽ bật cười.

Hình Ý Bắc cọ cằm lên tóc cô, ngưa ngứa.

“Em ở Nhật Bản sống có tốt không?”

“Nhật Bản rất tuyệt.” Khương Tư Tư nói, “Nếu có anh, sẽ càng tuyệt hơn.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Khương Tư Tư ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh, đôi mắt cô sáng ngời, đong đầy ý cười.

Mỗi một bước đi trong cuộc đời đều sẽ quyết định quỹ đạo của ngày sau, thấm thoát, Khương Tư Tư đã bình lặng mà tiếp nhận mọi sự an bài của số phận.

Bất kể là trời xui đất khiến, hay là người xúi kẻ giục, đến cả những chuyện mà bản thân đã không còn tính toán gì nữa, cô cũng sẽ không nói ra để Hình Ý Bắc khó chịu trong lòng.

Những ký ức không xinh đẹp rồi sẽ theo thời gian mà tan vào cơn gió, còn cô, vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.

*

Sân vận động vắng vẻ, thi thoảng sẽ có vài người đi ngang qua, nhìn thấy cặp tình nhân ôm hôn nhau trên bậc cầu thang cạnh đường biên, họ sớm đã chẳng còn lấy làm lạ lẫm mà nhanh chóng đi vòng sang hướng khác.

Màn mây lại bị gió thổi tản ra, vầng trăng tròn vằng vặc treo lơ lửng giữa bầu trời sân vận động.

Hình Ý Bắc rời khỏi đôi môi Khương Tư Tư, đỡ cô đứng dậy.

“Đi thôi, về ngủ, sáng mai còn phải tham gia lễ tốt nghiệp.”

Khương Tư Tư đứng dậy vỗ vỗ quần cho sạch bụi, sau đó nắm tay Hình Ý Bắc, xoay người về hướng ký túc xá.

Hình Ý Bắc kéo ngược cô lại, “Em đi đâu đấy?”

Khương Tư Tư: “Về ký túc xá.”

Hình Ý Bắc: “Em tự xem lại bây giờ là mấy giờ rồi.”

Cô nâng tay lên nhìn đồng hồ.

Bất tri bất giác đã nói chuyện lâu như vậy, quá cả giờ giới nghiêm của ký túc xá.

“Vậy phải làm sao đây?”

Hình Ý Bắc trầm ngâm một hồi, “Em có mang theo chứng minh thư không?”

Khương Tư Tư: “…..”

Thật lòng cảm ơn tầm nhìn xa trông rộng của Lương Uyển.

Cuối cùng, Khương Tư Tư và Hình Ý Bắc vẫn phải đi thuê phòng khách sạn ở một đêm.

Nhưng cô cố tình không chọn khách sạn mà Quan Nguyệt Hoa đang ở, nếu không sáng mai mà bất ngờ gặp nhau, nói không chừng Quan Nguyệt Hoa có thể sẽ nghĩ đám trẻ sinh viên thời nay, tinh lực quá dồi dào.

Đứng trước quầy lễ tân, nhân viên đánh mắt nhìn lướt qua Hình Ý Bắc.

“Anh trai à, trông anh quen mắt thật đấy.”

Hình Ý Bắc chết lặng nhìn cô ta: “…….?”

“Được” nhân viên khách sạn nói trông mình rất quen mắt, đó chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Khương Tư Tư thấy dáng vẻ căng thẳng của anh, cô nhịn cười hùa vào: “Có phải anh ấy là khách quen ở đây không?”

“Thế thì không phải.” Nhân viên cẩn thận lục lọi trí nhớ của mình, “Anh là phát thanh viên thực tập bản tin đêm của Đài truyền hình Bắc Nguyên có đúng không? Lúc tôi trực ca đêm đã từng xem qua bản tin của anh rồi.”

Hình Ý Bắc thở phào: “Ừm, là tôi.”

Nhân viên che miệng cười mờ ám, “Đúng là không thể nhìn người mà bắt hình dong được, anh trên tivi trông nghiêm túc chính trực lắm.”

Hình Ý Bắc lại chết lặng.

Bây giờ nhìn tôi không nghiêm túc không chính trực à?

Cô gái này sao lại kỳ quặc vậy.

Nhận được thẻ phòng, Hình Ý Bắc nắm tay Khương Tư Tư đi tìm phòng của mình, vừa mở cửa ra, cả hai người lại nhất thời chết lặng.

Cuối cùng cũng hiểu lời nói đó của nhân viên là có ý gì.

Tường phòng được sơn màu đỏ, rèm cửa cũng là màu đỏ, cả căn phòng tối lờ mờ lại chỉ được vài chiếc đèn ly màu tím đặt trong góc thắp sáng.

Chiếc giường lớn hình tròn cũng màu đỏ rải đầy cánh hoa hồng, bên cạnh còn mắc một cái võng với hình thù vô cùng quái dị.

——— Đây…. con mẹ nó là một khách sạn tình yêu.

Khương Tư Tư đứng ngoài bậc cửa, có hơi không dám bước chân vào.

“Hay là chúng ta…. đổi sang khách sạn khác đi?”

Hình Ý Bắc mang theo ánh mắt hiếu kỳ và tâm lý tò mò đi vào bên trong.

Sau khi quan sát xung quanh, anh ngồi lên giường, quay đầu nhìn Khương Tư Tư: “Em qua đây thử đi, giường này êm lắm.”

Khương Tư Tư rề rà đi vào, ngồi xuống mép giường.

Êm thật.

“Nhưng mà…..”

“Ngủ ở đâu mà chẳng là ngủ, có gì khác nhau sao.” Hình Ý Bắc nói, “Chẳng qua khách sạn này bày trí độc đáo hơn một chút mà thôi, đừng đổi qua đổi về nữa, ngày mai anh còn phải dậy sớm.”

Đúng là đã khá muộn rồi.

Khương Tư Tư gật đầu thỏa hiệp, “Vậy thì mau ngủ thôi.”

Nhưng mà sự thật chứng minh, có những thời điểm, lời của đàn ông, một chữ cũng không đáng tin.

Gì mà “Ngủ ở đâu mà chẳng là ngủ, có gì khác nhau sao”, gì mà “sáng mai anh còn phải dậy sớm”, đều là lừa người, tất cả đều là lừa người.

Dày vò nhau cả một đêm, sáng hôm sau hai người vẫn phải dậy sớm nhanh chóng về trường thay đồ.

Khương Tư Tư vừa giãy dụa vừa mắng thầm trong bụng.

Miệng lưỡi đàn ông, là con quỷ lừa dối.

Hai người vội vàng rời giường rồi đường ai nấy về, chuẩn bị thay đồ.

Hình Ý Bắc thì sướng rồi, ký túc xá của anh đi đến chỗ nào cũng gần, trở về thu dọn sơ qua đã có thể đến tham dự lễ tốt nghiệp. Còn Khương Tư Tư phải đi hết gần hai mươi phút về ký túc thay đồ, rồi lại đi thêm mười phút nữa để đến nhà thi đấu.

Cả đi cả về, tốn mất bao nhiêu là thời gian.

Lúc Khương Tư Tư chạy đến nhà thi đấu, lễ tốt nghiệp đã bắt đầu.

Quan Nguyệt Hoa cũng đến trễ giống cô.

Hai người gặp nhau ở cửa, bước chân vội vã đi về phía khán đài.

Nhà trường sắp xếp khán đài cho người thân của mỗi sinh viên có thể theo dõi con em họ trong suốt quá trình diễn ra buổi lễ.

“Bác gái, ở đây ạ.” Khương Tư Tư tìm được hai ghế trống, cô vẫy tay gọi Quan Nguyệt Hoa ngồi xuống.

Quan Nguyệt Hoa xếp gọn nếp váy ngồi vào chỗ rồi thở phào một hơi.

“May mà không đến quá trễ.”

Khương Tư Tư nhìn quầng mắt đen mờ mờ của bà liền hỏi: “Bác gái, tối qua bác ngủ không ngon ạ?”

“Đừng nhắc nữa.” Quan Nguyệt Hoa chậc lưỡi, “Đám trẻ thời nay tinh lực dồi dào thật, đêm qua phòng sát vách của bác cứ ầm ầm không ngừng, làm cho bác chẳng chợp mắt được tẹo nào.”

Khương Tư Tư: “….”

Nói xong rồi Quan Nguyệt Hoa mới kịp phản ứng lại mình vừa kể chuyện gì với Khương Tư Tư, mặt thoáng đỏ lên xấu hổ.

“Khụ khụ.” Quan Nguyệt Hoa bối rối vén tà váy, đoan trang hỏi han, “Bác thấy cháu cũng đến trễ, tối qua ngủ không ngon sao?”

Khương Tư Tư: “… Dạ, tối qua hơi nhiều muỗi.”

Quan Nguyệt Hoa: “Bác thấy môi trường xung quanh trường rất thu hút muỗi, các cháu phải mua nhiều hương đuổi muỗi vào….”

Trong lúc trò chuyện, tốp sinh viên đầu tiên đã đi lên sân khấu.

Bọn họ mặc đồng phục cử nhân, đội mũ cử nhân, xếp hàng lên sân khấu, họ đứng ngay giữa trung tâm, im lặng chờ đợi tiến hành nghi thức.

Mắt Khương Tư Tư sáng lên, chỉ vào một người trong số họ, nói với Quan Nguyệt Hoa: “Bác gái, bác nhìn kìa! Hình Ý Bắc lên rồi!”

Quan Nguyệt Hoa nheo mắt nhìn theo, bật cười nói: “Thị lực của cháu tốt thật đấy, mọi người đều mặc đồ giống hệt nhau, vậy mà nhoắng một cái cháu đã tìm ra đúng người.”

Khương Tư Tư hếch cằm tự hào, ánh mắt khóa chặt trên người Hình Ý Bắc.

Đương nhiên rồi.

Suốt bao nhiêu năm nay, cho dù là Hình Ý Bắc xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, Khương Tư Tư đều có thể nhìn thấy anh chỉ trong một khoảnh khắc.

Vì anh đứng nơi đâu, ánh mắt Khương Tư Tư sẽ đặt ở nơi đó.