Anh Trai Yêu Em Không

Chương 70: Chương 70





" Khương Bất Dạ ? " Lệ Nam thấy cả ba người đứng đờ ra cũng không biết là nghĩ cái gì nên thử gọi.
Khương Bất Dạ nghe thấy tiếng bỗng giật mình sau đó vẻ mặt mờ mịt nhìn Lệ Nam.
" Mấy người làm gì mà cứ đứng đơ ra thế ? Anh đã gọi mấy lần rồi đấy.

"
Cậu ngạc nhiên hết nhìn Cố Bắc Thượng lại nhìn đến Triệu Thạc, chỉ thấy hai người họ cũng nhìn mình.

Cậu khó hiểu quay sang Lệ Nam.
Lệ Nam cũng nhíu mày nhìn cậu.
" Không phải chúng ta vẫn đang nói chuyện bình thường sao ? "
Một câu hỏi lại khiến cả ba người còn lại trong phòng đều dại ra.
" Không đúng à ? "
Ngay lúc Lệ Nam định mở miệng đã bị Triệu Thạc chen vào chặn họng không cho nói.
" Đúng vậy.

"
Cố Bắc Thượng buông Khương Bất Dạ ra lảo đảo lại lặng lẽ lùi về phía sau.
" Anh đi uống cốc nước, mấy người cứ nói chuyện tiếp đi.

"

Khương Bất Dạ không khỏi kì lạ nhìn theo bóng lưng như muốn lặp tức chạy trốn khỏi chỗ này, tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cậu quay qua Triệu Thạc lại thấy anh đánh trống lảng, ánh mắt trốn tránh cầm điều khiển lên.
" Chúng ta chơi game tiếp đi.

"
Lệ Nam mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn rất phối hợp mà tránh đi chuyện vừa nãy, cười nói như chẳng có gì xảy ra mà ngồi xuống cùng chơi game.
Khương Bất Dạ đứng ngây ngốc tại chỗ, cái gì xảy ra vừa nãy đều không nhớ gì cả, chỉ biết bọn họ đang nói chuyện rồi vui vẻ đùa nhau mà thôi.
Lệ Nam cùng Triệu Thạc nhìn nhau, dường như hiểu ý mà nhìn Khương Bất Dạ rồi bật cười.
" Em sẽ không cho rằng đó là sự thật chứ ? " Triệu Thạc vờ ôm bụng như là cười đến thật sự đau bụng.
Khương Bất Dạ bỗng nhận ra đây là một trò đùa của mấy người họ, cậu há hốc miệng sau đó ở trong phòng liền truyền ra những tiếng cười to và cả tiếng xin tha.
Cố Bắc Thượng đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cười mới thả lỏng trượt ngồi xuống trước ván cửa.

Hắn thực sự quá hèn nhát và yếu đuối trước người con trai ấy.

Hắn sợ, thực sự sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra với cậu, hắn lại không dám đối mặt mà chỉ biết chạy trốn.

Kể cả kiếp trước và kiếp này.
Kiếp trước hắn vì chạy trốn nỗi đau đã lựa chọn tự sát, tự sát trên chính con đường mà Khương Bất Dạ tự vẫn, trên con đường mà Lệ Nam đã dùng cả tính mạng hi sinh mình để bảo vệ cậu.
Cố Bắc Thượng dựa đầu vào trên cửa, muôn vàn cảm xúc biến hóa trong hắn.

Khi biết mình trọng sinh trở về lúc trước khi mọi chuyện không thể vãn hồi trời mới biết hắn vui mừng cỡ nào.
Lúc hắn tỉnh dậy trong phòng của chính bản thân mình và nhìn thấy người hắn yêu đang yên tĩnh ngủ ở bên cạnh hắn đã tưởng mình đang nằm mơ.

Cho đến tận khi Khương Bất Dạ tỉnh dậy nói chuyện với hắn, nhìn những biểu cảm và phản ứng chân thật ấy khiến hắn muốn khóc nhưng cứ cố nhịn lại.
Lúc hắn nhìn những biến đổi của cậu, rõ ràng không giống với kiếp trước hắn đã thực sự sợ hãi.

Hắn muốn cậu mãi mãi quên đi cái kí ức đen tối kia, muốn cậu tiếp tục làm một thiếu niên dương quang xán lạn, vô ưu vô lo ở bên cạnh hắn ...!
Khương Bất Dạ đứng lên, đè xuống cảm xúc của mình mà đi xuống lầu.
Phía dưới này, Thẩm Giao Giao lấy cớ đi vệ sinh muốn lên lầu nhưng đã bị Trần Minh phát hiện và ngăn lại.
" Thẩm tiểu thư muốn đi đâu ? "
Thẩm Giao Giao giật mình xoay người lại nhìn thấy quản gia không biết từ lúc nào đã đứng nơi đó nhìn cô.

Cô cười gượng gạo trả lời.
" Cháu, cháu muốn đi vệ sinh nhưng mà không tìm thấy.


"
Trần Minh vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt nhưng ánh mắt lại không chứa ý cười mà nhìn chằm chằm Thẩm Giao Giao không rời.

Biết mình không giấu được nên cô ta đành tự mình khai ra.
" Được rồi, thực ra cháu muốn lên thăm Dạ Dạ, khi em ấy ở bệnh viện cháu chưa kịp đến thăm.

"
Trần Minh đang định mở miệng nói gì đó lại thấy Cố Bắc Thượng đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống ông rồi lắc đầu.

Ông cũng hiểu ý nên rời tầm mắt trở lại trên khuôn mặt Thẩm Giao Giao.
" Tiểu thiếu gia đã nghỉ ngơi, tôi thay tiểu thiếu gia cảm ơn cô trước.

"
Thẩm Giao Giao nở nụ cười gượng gạo, cô ta làm sao có thể bỏ qua ánh mắt lướt qua người cô ta để nhìn người đứng trên kia của ông chứ.

Cố Bắc Thượng híp mắt lại nhìn Thẩm Giao Giao, hắn đang nhìn người mà một tay che mắt hắn kiếp trước để hắn phải bỏ lỡ người hắn yêu.

Trong lòng thầm nhớ lại tất cả những gì cô ta từng làm với cậu, kiếp này hắn phải để loại người độc ác ấy sống không bằng chết, bị mọi người phỉ nhổ, khinh bỉ, nhạo báng y như cách cô ta đã làm với Khương Bất Dạ.

" Anh ? "
Hắn giật mình quay đầu không biết từ khi nào Khương Bất Dạ đã đứng ở đó nhìn hắn.

" Làm sao vậy ? " Cố Bắc Thượng nhẹ nhàng gạt phần tóc mái đã có chút dài lên hỏi cậu.
" Anh nhìn cái gì mà chăm chú thế ? "

Thấy Khương Bất Dạ định ló đầu ra ngó hắn ôm lấy hai má cậu dịch chuyển thân hình che đi tầm nhìn.
" Không có gì cả.

Đi thôi, vào phòng nào.

"
Cậu nghi hoặc nhìn hắn rồi vẫn cố rướn người về phía trước để nhìn.

Song, trên trán truyền đến chút ấm áp mềm mại.

Khương Bất Dạ trực tiếp ngốc lặng.

" Sao thế ? "
" Anh ...!Anh ...!Anh ...!" Khương Bất Dạ đỏ mặt, một tay che chán khiếp sợ nhìn hắn.

Cố Bắc Thượng bật cười vòng tay ôm lấy eo cậu, còn muốn hôn thêm cái nữa lại bị đẩy ra sau đó Khương Bất Dạ như bị ma đuổi mà chạy ngay vào phòng gần đó, căn bản là không để ý đến đây là phòng của ai.
Hắn thấy thế cũng không nhắc nhở, ngược lại cười trầm thấp một tiếng mở cửa bước vào.