Anh Trai Yêu Em Không

Chương 1: 1: Xuyên Qua





Khương Bất Dạ là trẻ mồ côi không cha mẹ, không người thân, lớn lên trong cô nhi viện.

Cậu vừa mới tốt nghiệp đại học dựa vào thành tích nổi bật của mình mà được công ty lớn mời đến phỏng vấn làm việc, tự thưởng cho mình một lon bia và thức xuyên đêm đọc truyện ngôn tình.
Lúc đang muốn bỏ không đọc nữa thì tiểu thuyết này vô tình lại có một nhân vật trùng tên trùng cả họ và cũng giống cậu mồ côi cả cha lẫn mẹ còn lại thì đều không giống nên Khương Bất Dạ quyết định chỉ đọc những phần về nhân vật này.

Khương Bất Dạ trong truyện là một thiếu gia nhà giàu, hm...!là một phú nhị đại, chỉ thiếu ba mẹ còn lại chẳng thiếu thứ gì cả.

Ba mẹ cậu ta mất từ khi cậu ta mới lên năm tuổi, cả nhà nội ngoại không biết vì lý do gì mặc dù thương cậu ta nhưng lại không nuôi, cậu ta được nhà bạn thân của cha mẹ mình cũng chính là ba mẹ nam chính coi như con ruột mà nuôi lớn.
Chắc là vì từ nhỏ đã không còn ba mẹ nên cậu ta rất khao khát tình thương này và đố kị với nam chính, năm lần bảy lượt gây khó dễ cho nam chính.

Sau này còn muốn cướp nữ chính nên bị hắn cho đi đời nhà ma luôn.
Khương Bất Dạ đối với Khương Bất Dạ kiểu : ...
Cậu thật sự thấy Khương Bất Dạ trong tiểu thuyết này cùng tên cùng họ với cậu mà sao lại ngốc như vậy? Không thể cứ yên ổn là một phú nhị đại sống những ngày tháng yên bình được sao ? Cứ phải tự đi tìm chết.


Haizz, thở dài một hơi lại lắc đầu, nếu cậu mà là Khương Bất Dạ kia cậu chắc chắn sẽ làm một đứa trẻ ngoan yên ổn sống qua ngày.
Khương Bất Dạ cảm thán xong thì đứng dậy muốn đi vứt lon bia vừa mới hết, đọc xong tiểu thuyết này cậu hết hứng luôn rồi.

Vừa mới đứng lên bước được hai bước bỗng cậu bị trượt chân đầu đập thẳng vào góc bàn.

Cảm nhận được cơn đau ở đầu và dòng máu đỏ từ trên đầu chảy xuống Khương Bất Dạ dần mất đi ý thức rồi chìm vào bóng tối.
*
" Quý khách, máy bay đã hạ cánh rồi.

Quý khách ...!" Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai đánh thức cậu từ trong mộng.
Khương Bất Dạ tỉnh dậy ngơ ngác nhìn xung quanh trong đầu là một loạt khó hiểu khiến cậu nhíu mày.
" Quý khách có vấn đề gì sao ạ ? " Giọng nói lại vang lên.

Khương Bất Dạ quay sang nhìn, là một tiếp viên hàng không?
" Quý khách? "
" À, không có gì.

Cảm ơn " Năng lực ứng xử khiến cậu phải ngừng lại suy nghĩ và nhanh chóng đứng lên.
Đến tận khi đã ra khỏi sân bay cậu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cậu.

Thở dài một hơi cậu tìm tìm trong túi áo, may mắn vẫn có tiền bỗng đôi mắt lướt qua thẻ căn cước cài trong ví đầu cậu ầm một cái.
Trong thể căn cước là khuôn mặt thiếu niên giống y hệt cậu, tóc đen, môi mỏng, mũi cao, đôi mắt đen láy hai mí, khuôn mặt vô cùng đẹp.

Chỉ là Khương Bất Dạ nhìn vào năm sinh rồi lại nhìn vào năm trên điện thoại thiếu niên này mới 15 tuổi.


Chẳng lẽ cậu trọng sinh ? Không, không thể nào.

Năm 15 tuổi cũng không có kì thi quan trọng nào phải ngồi máy bay đêbs địa điểm thi cả.

Trong đầu lại ầm cái nữa vậy chẳng lẽ cậu xuyên không? Không phải là không có khả năng nhưng theo mấy quyển tiểu thuyết cậu đọc thì chỉ khi chết rồi mới xuyên, cậu chẳng lẽ...!chẳng lẽ cậu chết rồi?
Khương Bất Dạ cứ đứng đơ ra đó há hốc miệng khiến nhiều người đi qua để ý, cậu còn loáng thoáng nghe được
" Cậu nhìn xem, tiếc thật đấy.

Đẹp trai vậy mà lại không bình thường.

Haizz..."
Khương Bất Dạ : ...!khụ khụ
Đưa tay che miệng ho hai cái cậu nhanh chóng thu lại biểu cảm bắt xe tạm đi đến khách sạn.
Nhận phòng xong Khương Bất Dạ tiến vào phòng đầu tiên là nhảy luôn lên giường.

Cả ngày hôm nay đi máy bay rồi lại đi ô tô cậu mệt sắp xỉu luôn rồi nhưng theo thói quen phải đi tắm trước khi ngủ nên Khương Bất Dạ đành lấy quần áo rồi lết cái thân vào phòng tắm.
Kì thực đối với thân thể này cậu cũng không xa lạ lắm vì nó giống hệt cậu đến từng chi tiết, ngay cả cái nốt ruồi nhỏ ở xương quai xanh cũng giống.


Tắm xong Khương Bất Dạ mặc kệ tất cả cậu phải đi ngủ đã.
Không mất nhiều thời gian để tiến vào giấc ngủ, trong mơ cậu thấy khung cảnh ngôi nhà to lớn bên trong là gia đình ba người đang vui vẻ đùa giỡn, cả ba người cậu đều không thấy rõ mặt nhưng cảm giác lại rất quen thuộc.

Khung cảnh thay đổi, cậu thấy một chiếc xe con màu đen ở trong là gia đình vừa nãy bỗng một con xe tải lao đến đâm vào chiếc xe nọ, người phụ nữ vội vàng ôm chặt đứa trẻ vào lòng bảo vệ nó.

Cậu sững sờ, tiếng của người dân xung quanh ồn lên có người hô hào gọi cấp cứu, vài người lại mở cửa xe muốn lôi người ở trong ra nhưng chỉ kịp đem cậu bé ra ngoài sau đó xe nổ tung.
Khung cảnh lại một lần nữa chuyển, lần này cậu đang đứng trong phòng cấp cứu nhìn bác sĩ đang phẫu thuật cho cậu bé.

Khương Bất Dạ bỗng cảm thấy cả người rất đau, đau đến chết đi sống lại khiến cậu phải khụy xuống đất, lúc ngẩng đầu lên thì lại thấy đây là nơi hoàn toàn mới, là một tang lễ, người trên ảnh cậu đoán là ba mẹ cậu bé kia.
Quả nhiên là vậy.
" Dạ Dạ, từ giờ chúng ta sẽ là ba mẹ của con nhé ? Được không? Bọn ta thay ba mẹ con nuôi con lớn " Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đôi mắt phiếm hồng hình như đã khóc rất nhiều cất tiếng nói với cậu bé.
Khương Bất Dạ nhìn bà rồi nghe thấy hai từ Dạ Dạ thì bỗng quay phắt đầu lại nhìn đứa trẻ, đứa trẻ lúc này cũng quay đầu lại nhìn Khương Bất Dạ.