Hoắc Vũ nhìn Hoắc Dữ Sâm ở phía trước, trong lòng hạ quyết tâm phải ôm chặt chiếc đùi thô tráng của anh trai nhà mình.
Hoắc Dư Khanh rất giàu có và tâm kế. Hơn nữa, mị lực của cô ta rất lớn. Nam chủ Mạc Trạch nguyên bản phong lưu thành tính nhưng cuối cùng vì cô ta mà thu tâm, ba ngàn con sông nấu chỉ lấy một gáo uống*. Sau đó hai người họ liên thủ với nhau, có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
( *ba ngàn con sông nấu chỉ lấy một gáo uống: có thể hiểu là trên thế gian này có rất nhiều người nhưng nam chủ Mạc Trạch chỉ cần duy nhất Hoắc Dữ Khanh thôi á!!)
Hoắc Dư Khanh là người cực kỳ khó giải quyết, nếu cô ta muốn đối phó với một người thì nhất định người đó sẽ không được yên ổn.
Mà Hoắc Viễn, bởi vì ông cảm thấy rất áy náy đối với đứa con gái phải chịu khổ cực mười tám năm của mình. Vì vậy, lúc Hoắc Dư Khanh trở lại Hoắc gia, chỉ cần cô ta muốn gì thì ông đều đáp ứng.
Hoắc Dư Khanh không muốn nhìn thấy Hoắc Vũ, cô ta muốn Hoắc Viễn đưa cô về Khương gia, cũng chính là cha mẹ ruột của Hoắc Vũ.
Hoắc Viễn tuy không đành lòng, ông sợ Hoắc Vũ không thích ứng được với hoàn cảnh nghèo khó và đôi cha mẹ kia không đối xử tốt với cô, nhưng vì muốn bù đắp cho Hoắc Dư Khanh, ông suy xét lúc lâu, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Mị lực của nữ chủ có thể nói là không người nào có thể kháng cự. Trong truyện, người duy nhất có thái độ vô cảm với nữ chủ có lẽ chỉ có một mình Hoắc Dữ Sâm.
Hoắc Dữ Sâm là người lãnh đạm, trong tính cách của hai người đều có chút cường thế, không biết có phải vì anh ta và Hoắc Dư Khanh có tính cách tương tự nhau hay không mà hai người nói một hai lời liền không hợp nhau, cho nên quan hệ của hai anh em bọn họ có thể nói là lạnh băng.
Lúc Hoắc Dư Khanh trở lại Hoắc gia, hai người họ cơ hồ không giao lưu nhiều. Mà sau đó Hoắc Dữ Sâm trực tiếp dọn ra khỏi Hoắc gia, như vậy nên anh cùng Hoắc Dư Khanh càng không tiếp xúc nhiều với nhau.
Nhưng Hoắc Dữ Sâm đối xử với Hoắc Dư Khanh cũng không phải giả vờ, bộ dáng cấm dục này ngược lại càng hấp dẫn người khác hơn, ở dưới phần bình luận một đám người đọc đều nói muốn sinh khỉ con cho anh. Ngay cả nguyên tác giả cũng nói qua, bộ dạng này của anh tuy lãnh khốc nhưng lại mang sức quyến rũ rất lớn. Cho dù là nữ chủ cũng không thể làm anh động tâm.
Anh giống như một bông hoa đẹp, thu hút ánh nhìn của người khác nhưng chỉ có thể ngắm từ xa, không ai có thể hái xuống được.
Hoắc Vũ nhất thời có chút hoài nghi quyết định của mình.
Không thể nghi ngờ, Hoắc Dữ Sâm là người rất ưu tú và cường đại.
Anh cường đại, cũng không hẳn ở gia thế bối cảnh, mà ở năng lực của anh.
Nhưng tính cách anh ta quá lạnh lùng.
Còn chưa tới gần đã cảm nhận được khí lạnh trên người anh toát ra.
Ngay cả Hoắc Dư Khanh là con ruột của tác giả cũng không thể thân thiết được với anh, chẳng lẽ cô thật sự có thể thành công ôm đùi của anh sao?
Một năm sau, cô và Hoắc Dư Khanh sẽ hoán đổi lại thân phận cho nhau. Nhìn xung quanh, Hoắc Vũ cảm thấy chỉ có năng lực của Hoắc Dữ Sâm mới có thể che chở cho cô trăm phần trăm, giúp cô không bị thương tổn bởi Hoắc Dư Khanh.
Nhưng tiền đề là, anh phải nguyện ý che chở cho cô.1
Tương lai mờ mịt, nhưng mặc kệ thế nào, Hoắc Vũ cũng muốn thử, thử xem cô có thể làm cho quan hệ của hai người trở nên tốt đẹp hay không. Cho dù không tạo được quan hệ tốt với anh, cũng không thể trở mặt được.
Nếu như cô không ôm được đùi của anh thì phải xem tình huống lúc ấy thế nào mới có thể tính tiếp.
Rốt cuộc ôm đùi cũng chỉ là ý tưởng nhất thời của Hoắc Vũ.1
Kỳ thật cô còn có một điều quan trọng nhất phải làm, đó là tiến vào giới giải trí.
Hoắc Vũ thật sự rất thích đóng phim, cô thích phải nghiền ngẫm, suy nghĩ về cách diễn hay cảm xúc của một nhân vật, cũng thích hóa thân thành nhân vật đó và thể nghiệm qua cảm xúc, cuộc sống của họ.
Đời trước, vì bất đắc dĩ mà cô phải tiến vào giới giải trí. Nhưng muốn có tài nguyên thì phải dùng quy tắc ngầm, mà Hoắc Vũ lại không muốn làm những thứ như vậy, vậy nên mặc dù kỹ thuật diễn của cô tốt hơn so với các tiểu hoa đán kia, dung mạo cũng không kém, nhưng mấy năm rồi cũng không thể nổi tiếng. Không có tài nguyên nên vẫn luôn ở tầng chót.
Nhưng Hoắc Vũ cũng không hối hận với quyết định của chính mình.
Mỗi người đều có điểm mấu chốt của mình.
Mà điểm mấu chốt của cô chính là giữ vững tâm địa, làm chính mình.1
Mà đời này, bối cảnh trước mắt của cô rất lớn, cô có chỗ dựa vững chắc, đó chính là Hoắc Viễn.
Nếu cô có thể tiến vào giới giải trí, chắc chắn sẽ có được tài nguyên tốt nhất, mà trong một năm này cô phải thật nỗ lực, thì việc có được một chỗ đứng trong giới là không thể nghi ngờ.
Đến lúc đó cho dù thân thế thật sự của cô bị bại lộ thì lúc trở về Khương gia, cô cũng có thể nuôi sống chính mình và cha mẹ Khương.
Chuyện này cô định mấy ngày nữa sẽ bàn với Hoắc Viễn một chút.
Hoắc Viễn tư tưởng khai sáng, đến lúc đó chỉ cần cô năn nỉ ỉ ôi một chút, chắc chắn ông sẽ đồng ý.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hoắc Vũ cũng nhẹ nhõm vài phần, đối với tương lai cũng giảm bớt lo lắng.
Hoắc Viễn cùng Hoắc Dữ Sâm đi tới khu tiếp khách kính rượu, Hoắc Vũ liền cùng bạn tốt Dư Tâm Tâm ăn một chút ở khu điểm tâm.
"Oa, A Vũ, anh trai cậu sao lại đẹp như vậy chứ!"
Hoắc Dữ Sâm trước kia rất soái, nhưng bốn năm sau, khi anh một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, ai cũng cảm thấy anh khác rất nhiều so với bốn năm trước.
Trước kia, gương mặt Hoắc Dữ Sâm vẫn có chút ngây ngô, hiện giờ góc cạnh rõ ràng, mang thêm vài phần đàn ông.
Lúc đó tóc của anh vẫn hơi dài, nhưng giờ đã được cắt tỉa gọn gàng.
Có câu nói nói rất đúng, xem một người đàn ông có đẹp trai hay không, phải xem người đó để tóc như thế nào.
Tóc là thứ có thể kiểm nghiệm độ soái khí của một người đàn ông. Mà Hoắc Dữ Sâm để tóc kiểu đầu đinh, càng làm cho ngũ quan anh lập thể thâm thúy, dung nhan tuấn mỹ.
Bất luận nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy rất đẹp.
Sự thật chứng minh, Hoắc Dữ Sâm so với bốn năm trước càng đẹp trai hơn.
Cho nên khi Dư Tâm Tâm nhìn thấy anh, mới có thể kích động như vậy. So với những phú nhị đại, quan nhị đại bên cạnh, Hoắc Dữ Sâm tuyệt đối là người bắt mắt nhất. Người đẹp hơn anh, có lẽ giờ vẫn chưa xuất hiện.
Hoắc Vũ nhất thời không trả lời, Dư Tâm Tâm liền nói tiếp, "Nếu không phải anh trai cậu quá lạnh lùng, tớ thật sự rất muốn làm chị dâu của cậu đấy."
Làm chị dâu sao.
Hoắc Vũ nghe vậy, ở trong lòng nhịn không được tưởng tượng, người có thể xứng đôi với Hoắc Dữ Sâm còn chưa sinh ra. Khi bộ 《 cưỡng chế yêu 》 kết thúc, vẫn chưa xuất hiện người có thể khiến Hoắc Dữ Sâm động tâm.
Hoắc Vũ đang cùng Dư Tâm Tâm trò chuyện, trong sân đột nhiên vang lên âm nhạc của điệu waltz.
Tếp theo của bữa tiệc sẽ có một vũ hội* nhỏ.
( vũ hội*: ý chỉ khiêu vũ, những nơi có đông người tham gia)
Bất luận là thời đại nào, yến hội sẽ không đơn giản như vậy, nó luôn là lúc để mọi người quen biết với nhau.
Mà tiết mục khiêu vũ, chính là dùng để kéo gần quan hệ hơn.
Hoắc Vũ nghe thấy âm nhạc, đôi mắt đảo tròn. Sau khi nói với Dư Tâm Tâm một tiếng, cô liền cầm ly rượu vang đỏ chạy chậm tới chỗ của Hoắc Dữ Sâm.
Anh đã xã giao xong, hiện tại chỉ an tĩnh ngồi đợi.
Hoắc Vũ chân mang giày cao gót 5cm, cũng may đời trước cô là diễn viên, mà chức nghiệp tu dưỡng cơ bản nhất của diễn viên chính là có thể mang giày cao gót, đi ở bất cứ đâu cũng như giẫm trên đất bằng.
Vậy nên khi mang đôi giày cao như thế này cô vẫn chạy được một cách ổn định.
Hoắc Dữ Sâm cầm ly rượu vang đỏ trong tay, ngón tay anh trắng nõn, thon dài, có lực.
Móng tay mượt mà, được cắt như những hình trăng non nho nhỏ, đáng yêu.
Nhìn thấy Hoắc Vũ chạy tới, anh dời tầm mắt từ ly rượu vang đỏ đi, sau đó nhàn nhạt nhìn cô một cái, chờ cô mở miệng nói chuyện.
Hoắc Vũ cười tủm tỉm, đôi tay để ở sau lưng, hơi nghiêng nghiêng đầu.
Khi cô làm động tác này mang theo vài phần ngây thơ.
"Anh trai, em có thể mời anh nhảy điệu nhảy đầu tiên được không?"
Nói xong, trên mặt Hoắc Vũ vẫn mang theo ý cười như cũ, nhưng kỳ thật trái tim cô bởi vì khẩn trương mà đập thình thịch.
Cô sợ anh sẽ cự tuyệt.
Rốt cuộc thì khả năng này rất có thể sẽ xảy ra.
Hoắc Dữ Sâm nhướng mày, có chút ngoài ý muốn. Anh nhàn nhạt nhìn vào hai mắt của Hoắc Vũ.
Trên người thiếu nữ trước mắt mang theo vài phần kiều tiếu, lớn lên rất xinh đẹp, động lòng người.
Nhưng cô lớn lên không giống người của Hoắc gia.
Hai nam nhân của Hoắc gia đều có khuôn mặt sắc sảo, mà mặt cô lại mười phần nhu hòa.
Anh và Hoắc Viễn đều có một đôi mắt đào hoa mê người, nhưng cô lại có đôi mắt hạnh.
Nhưng trong trí nhớ của anh, mẹ cũng có một đôi mắt hạnh như vậy.
Mẹ đã qua đời mười mấy năm, vậy nên dung mạo của bà trong trí nhớ Hoắc Dữ Sâm kỳ thật có chút mơ hồ. Nhưng anh vẫn nhớ rất rõ đôi mắt dịu dàng kia.
Nhìn thấy đôi mắt hạnh giống y hệt như của mẹ đang nhìn chằm chằm mình, câu cự tuyệt của Hoắc Dữ Sâm không nói nên lời.
Anh có thể mặt không đổi sắc mà nói ra lời cự tuyệt đối với các cô gái khác. Nhưng anh không thể làm như vậy với người em gái có vài phần giống mẹ được.
Nghĩ như vậy, anh gật đầu nhẹ với Hoắc Vũ.
Hoắc Dữ Sâm thong thả buông ly rượu trên tay xuống, sau đó nâng tay phải lên, sửa sang lại cổ tay áo một chút.
Động tác của anh kiêu ngạo mà cao quý.
Đây là một người đàn ông từ đầu đến chân đều viết lên sự thành thục, ưu nhã, mê người. Mặc dù anh mới chỉ 25 tuổi, nhưng toàn thân trên dưới đều không có lúc nào là không tản ra hormone nam tính.
Thời điểm anh làm động tác này, vô luận là các phu nhân hay thiên kim tiểu thư gia đình danh giá đều như có như không nhìn anh.
Bất quá Hoắc Dữ Sâm dường như không để ý đến những ánh mắt trong tối ngoài sáng này, có lẽ phải nói là anh không thèm để ý mới chính xác.
Sau khi sửa sang lại cổ tay áo, vô cùng thân sĩ mà đưa tay với Hoắc Vũ, "Lại đây."
Hoắc Vũ đem tay mình để vào lòng bàn tay anh.
Lúc này, trong sân vừa vặn kết thúc một bài nhảy, một bài khác vừa mới bắt đầu.
Âm nhạc duyên dáng của điệu waltz chậm rãi vang lên, Hoắc Vũ nắm tay Hoắc Dữ Sâm, tư thái tuyệt đẹp mà bước vào sàn nhảy.
Có thể là nhìn thấy vai chính của buổi tiệc đêm nay vào sân nhảy, vì không muốn cướp đi nổi bật của anh nên những người còn lại tinh tế rời khỏi sân.
Lúc này, trên sân nhảy chỉ còn lại hai người Hoắc Vũ cùng Hoắc Dữ Sâm.
Hoắc Vũ lúc này càng cảm thấy may mắn vì đời trước là diễn viên.
Bởi vì lúc trước cô quay một bộ phim dân quốc, mà kịch bản bên trong có yêu cầu phải cùng một nam diễn viên khác khiêu vũ hữu nghị, cho nên khi đó cô cố ý tìm một giáo viên chuyên nghiệp, dành ra một đoạn thời gian học khiêu vũ.
Chắc là vì lúc trước học chăm chỉ, nắm chắc kiến thức trong lòng, nên bây giờ cô mới có thể tự tin như vậy.
Nếu là Hoắc Vũ chân chính, trong trường hợp này tất nhiên sẽ không luống cuống. Bởi vì đây là những thứ cơ bản từ nhỏ cô ấy phải học.
Nhưng Hoắc Vũ lại khác, đời trước khi cô chưa gia nhập giới giải trí thì cũng chỉ là một cô gái bình thường, học tập hay sinh hoạt đều rất bình thường. Ngày thường lại không dùng đến khiêu vũ hữu nghị, khi còn nhỏ tất nhiên cũng không có học qua.
Âm nhạc chính thức vang lên, Hoắc Dữ Sâm đặt tay nhẹ nhàng lên eo Hoắc Vũ.
Khi khiêu vũ, bạn nhảy nam cùng bạn nhảy nữ không thể tránh né mà tiếp xúc thân thể với nhau, huống chi Hoắc Dữ Sâm còn đem một bàn tay đặt ở trên eo Hoắc Vũ, đây là động tác bình thường nhất khi khiêu vũ.
Đêm nay Hoắc Vũ mặc bộ váy có hơi mỏng, vậy nên cô có thể tinh tường cảm nhận được độ ấm của bàn tay Hoắc Dữ Sâm, một chút một chút truyền vào người cô.
Hoắc Vũ nín thở, đời này được nhảy một điệu nhảy cùng anh trai, cô phải chuẩn bị dùng hết năng lượng trong cơ thể để nhảy thật đẹp, lấy được ấn tượng tốt trong lòng Hoắc Dữ Sâm.
Âm nhạc dần dần tới cao trào, Hoắc Vũ di chuyển theo Hoắc Dữ Sâm, xoay tròn, quay đầu, nhảy lên.
Lúc này cô có chút hối hận khi đêm nay chỉ mặc một cái váy ngắn đến đầu gối.
Nếu là váy dài, khi xoay tròn, làn váy cũng xoay theo, chắc chắn sẽ đẹp hơn.
Giống như khi một đóa hoa nở rộ, nhất định hiệu quả so với hiện tại càng kinh diễm hơn nhiều.
Hoắc Vũ chậm rãi đắm chìm trong điệu nhảy này.
Cô có một bạn nhảy nam nhảy rất giỏi, cho nên có thể tùy ý mà làm ra các động tác khác nhau.
Từ khi xuyên sách tới nay, lần đầu tiên cô cảm nhận được, khiêu vũ lại vui sướng như vậy.
Làm cô quên hết thảy các phiền não.
Quên mất tai họa ngầm Hoắc Dư Khanh.
Quên mất đường về, quên mất lai lịch.
Trong lòng đắm chìm vào một điệu nhảy ngắn ngủi, duyên dáng này.
Tinh thần phóng khoáng, cả người nhẹ nhàng phiêu dật.
Thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh. Âm nhạc chậm rãi đi vào hồi kết.
Khi âm nhạc kết thúc, bên ngoài đầu tiên là an tĩnh vài giây, lúc sau liền vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt.
Trong sân thậm chí còn có mấy người trẻ tuổi huýt sáo trêu chọc.
Không khí bây giờ so với lúc đầu càng nóng bỏng thêm vài phần.
Hoắc Vũ nhìn Hoắc Dữ Sâm hơi hơi mỉm cười, môi mỏng khẽ mở, giọng nói cực kì mềm mại, mặc dù chung quanh thanh âm rất ồn ào, nhưng khi cô nói ra câu kia, vẫn rành mạch dừng ở lỗ tai Hoắc Dữ Sâm.
Cô nói là, "Anh trai, sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn."