Vị trí bên kia của Hoắc Dữ Sâm không có ai ngồi.
Hoắc Vũ cong eo, chuẩn bị chạy đến chỗ bên cạnh Hoắc Dữ Sâm ngồi xuống. Cô vừa mới cong lưng, còn chưa kịp có hành động gì đã bị Mạc Trạch kéo mũ áo lại.
Hoắc Vũ bất mãn quay đầu lại, "Anh làm gì?"
Mạc Trạch nhướng mày, "Phải là tôi hỏi em làm gì mới đúng?"
Hoắc Vũ muốn tránh cũng không tránh được, tức giận nói, "Buông ra, tôi muốn đi sang chỗ anh trai tôi."
Mạc Trạch cầm lấy mũ áo Hoắc Vũ không buông, hắn đánh giá Hoắc Vũ từ trên xuống dưới một lần, nhíu mày, mặt không tán đồng, "Vậy em lén lút như vậy làm gì?"
Lén lút?
Cô như thế này sao có thể gọi là lén lút? Đây không phải rất bình thường sao? Chẳng phải khi ở rạp chiếu phim, khi phim đã chiếu đươc một nửa nếu muốn rời đi phải cong lưng xuống để không ảnh hưởng đến người khác sao?
Hiện tại hội đấu giá vẫn đang tiếp tục, nếu cô trực tiếp đi qua như vậy không phải ảnh hưởng đến người khác sao?
Hoắc Vũ còn chưa kịp giải thích, Mạc Trạch đã trực tiếp kéo người cô lên, không cho người khác cự tuyệt nói, "Đi theo tôi."
Nói xong, Mạc Trạch không chờ Hoắc Vũ đáp lại, không hề cố kỵ đi tới hàng đầu tiên.
"Đúng là kiêu ngạo." Hoắc Vũ nhỏ miệng nói thầm một câu liền chạy chậm theo hắn.
Rõ ràng trong sân đang có mấy chục người ngồi nhưng Mạc Trạch vẫn như chỗ không người, bước đi không nhanh không chậm. Trong sân có không ít người chú ý tới hắn, ngay cả người chủ trì trên đài đang nói chuyện cũng theo bản năng kinh ngạc một phen. Nhưng Mạc Trạch vẫn bình thản, không hề cảm thấy mình gây ảnh hưởng đến người khác, hấp dẫn không ít ánh nhìn. Hắn thậm chí còn có tâm tình gật đầu chào hỏi những người mình quen biết.
Sau khi đi đến hàng đầu tiên Mạc Trạch liền dừng bước, rất có phong độ đứng đợi Hoắc Vũ.
Hoắc Vũ đời trước chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám, thuộc về dạng đi trên đường cũng không có ai nhận ra, đừng nói là nhận giải, ngay cả đi thảm đỏ trên truyền thuyết cũng chưa từng. Cho nên một đường ngắn ngủi này cô nhận được không ít ánh mắt đánh giá của người khác, cả người không khỏi căng thẳng.
Nhưng cái người dẫn đầu lại không hề cảm thấy áy náy, hắn làm với Hoắc Vũ một động tác "Mời", nhìn cô ngồi xuống cạnh Hoắc Dữ Sâm.
Nhưng cũng nhờ Mạc Trạch hấp dẫn ánh mắt của mọi người nên cô không phải nhận quá nhiều ánh mắt đánh giá của người khác. Có hắn ở phía trước dẫn đường đúng là tốt hơn cô khom lưng đi đến chỗ của Hoắc Dữ Sâm.
Sau khi Hoắc Vũ ngồi xuống liền nhẹ nhàng thở ra.
Một đoạn đường này quả thật rất kích thích.
Cô sửa sang lại vạt áo, sau đó nhìn Hoắc Dữ Sâm bên cạnh đang cảm thấy bất ngờ, ngọt ngào cười, "Anh trai."
Hoắc Dữ Sâm hôm nay mặc một thân tây trang màu đen, đôi chân dài kia vô cùng quyến rũ người khác. Anh ừ một tiếng, sau đó đem ánh mắt chuyển sang Mạc Trạch đang ngồi cạnh Hoắc Vũ, dùng ánh mắt dò hỏi hắn sao lại thế này.
Lúc này Mạc Ni Gia cũng chú ý tới Hoắc Vũ, ông dùng tiếng Pháp nói với Hoắc Dữ Sâm mấy câu như đang hỏi xảy ra chuyện gì. Sau đó có vẻ như Hoắc Dữ Sâm giới thiệu thân phận của cô, bởi vì khi Hoắc Dữ Sâm nói xong Mạc Ni Gia liền nhìn cô một cái.
Mạc Ni Gia là một ông lão người Pháp hơn 60 tuổi, tóc hoa râm, dáng người có chút mập, thần sắc nghiêm túc, nhìn qua giống người không dễ nói chuyện.
Nếu trước kia Hoắc Vũ chưa biết Mạc Ni Gia bao giờ chắc chắn cô sẽ cảm thấy ông là một người cao ngạo, không dễ ở chung. Trên thực tế, đây cũng là ấn tượng đầu tiên Mạc Ni Gia mang cho người khác.
Nhưng không may đó là Hoắc Vũ rất hiểu người này. Cô biết ấn tượng Mạc Ni Gia mang lại cho người khác là không dễ tiếp xúc nhưng chỉ cần tìm ra đúng sở thích của ông, biết ông yêu ghét thứ gì thì mọi việc lại trở nên rất đơn giản.
Mạc Ni Gia lúc này có vẻ như đang muốn tìm một đối tác thích hợp, nhưng cụ thể là ai, Hoắc Vũ cũng không rõ, cô chỉ biết lợi ích của lần hợp tác này mang lại không nhỏ, Hoắc Dữ Sâm và Mạc Trạch đều muốn giành được, hai người đang cạnh tranh đến hồi gay cấn nhất.
Lúc đầu căn bản Mạc Ni Gia vừa ý đối tác là Hoắc Dữ Sâm. Vì ông cảm thấy năng lực cá nhân của Hoắc Dữ Sâm rất xuất sắc, hơn nữa lại là một người vô cùng có đầu óc, sẽ là một đối tác thích hợp. Hai bên hợp tác khẳng định sẽ mang lại hiệu quả và lợi ích vô cùng to lớn. Nhưng cuối cùng cơ hội hợp tác với Mạc Ni Gia lại rơi xuống đầu Mạc Trạch.
Bởi vì hôm nay Mạc Trạch đã động tay ở phiên đấu giá này.
Đợi lát nữa sẽ trưng bày món đồ cuối cùng của phiên đấu giá, đó là bức thư pháp của Vương Hi Chi.
Mạc Ni Gia tuy là người Pháp nhưng vô cùng yêu thích với thư pháp của Trung Quốc. Ông ngưỡng mộ đại danh của Vương Hi Chi đã lâu, khi biết nhà đấu giá Hãn Hải sẽ bán đấu giá bức thư pháp của Vương Hi Chi liền thay đổi lịch trình ban đầu, đến Trung Quốc trước.
Trong cốt truyện, cuối cùng Hoắc Dữ Sâm sẽ mua tác phẩm này vì Mạc Ni Gia, coi như là thành ý khi hợp tác. Mà Mạc Ni Gia nhận được món quà quý giá này rất vui vẻ, quyết định hợp tác cùng Hoắc Dữ Sâm.
Nhưng khi hai bên chuẩn bị ký hợp đồng, Mạc Ni Gia đột nhiên nhận được một tin nhắn nặc danh, nói rằng bức thư pháp đó là giả, toàn bộ đều do Hoắc Dữ Sâm tự biên tự diễn.
Tuy đối phương không nói rõ Hoắc Dữ Sâm tự biên tự diễn cái gì, nhưng Mạc Ni Gia là một thương nhân, tất nhiên ngửi được mùi mờ ám trong này.
Ông lập tức bỏ dở hợp đồng hợp tác, sau đó dùng quan hệ mời nhiều chuyên gia giám định bức thư pháp này của Vương Hi Chi là thật hay giả.
Chuyên gia nghiên cứu suốt mấy ngày, có rất nhiều thảo luận trái chiều, cuối cùng sau nhiều lần nghiên cứu mới suy ra một kết luận, bức thư pháp này là giả.
Thủ thuật làm giả của bức thư pháp này vô cùng cao siêu, trong đó có mấy chuyên gia nhìn thấy tác phẩm này đều bị lừa. Cuối cùng là do một chuyên gia vẫn thường nghiên cứu tác phẩm của Vương Hi Chi phát hiện ra một chỗ nhỏ rất khác, mà cũng chính nhờ sự khác biệt này mới chứng minh được đây là đồ giả.
Mạc Ni Gia này là một người vô cùng cầu toàn, trong mắt không thể chứa nổi hạt cát.
Bởi vì nhận được một món quà giả nên tâm trạng của ông đã chịu đả kích rất lớn.
Tuy không biết chuyện này có phải Hoắc Dữ Sâm tự biên tự diễn hay không nhưng quả thực món quà giả mạo này là Hoắc Dữ Sâm tặng ông. Cuối cùng Mạc Ni Gia đã hủy bỏ hợp tác với Hoắc Dữ Sâm.
Mà đúng lúc này Mạc Trạch vừa vặn lọt vào tầm mắt của Mạc Ni Gia. Mạc Trạch là người hài hước, không chỉ tặng cho ông một bức thư pháp của Vương Hi Chi mà còn gãi đúng chỗ ngứa, tặng ông một món quà rất có thành ý.
Sau khi Mạc Ni Gia nhận được bút tích của Vương Hi Chi kia thì còn gì không hiểu nữa?
Nhưng ông cũng là một thương nhân. Làm một thương nhân, ông hiểu đạo lý thương trường như chiến trường này, chỉ cần là lợi ích thì dùng một chút thủ đoạn nhỏ để giành lấy cũng không sao.
Việc cạnh tranh từ trước đến nay đều rất tàn khốc, đặc biệt là lần hợp tác mang lại rất nhiều lợi ích này, mỗi người đều tranh giành rất quyết liệt.
Mạc Trạch tuy rằng thủ đoạn, không quang minh chính đại, nhưng hắn cũng có chút thông minh. Mà Mạc Ni Gia thích nhất là giao tiếp cùng với người thông minh. Vậy nên cuối cùng Mạc Ni Gia đem cơ hội hợp tác cho Mạc Trạch.
Nghĩ đến cốt truyện, Hoắc Vũ chậm rãi thở ra một hơi.
Đời trước, Mạc Trạch đoạt lấy cơ hội hợp tác từ tay Hoắc Dữ Sâm, mà đời này cô muốn đoạt lại từ tay Mạc Trạch.
"Rất xin lỗi, Mạc Trạch." Hoắc Vũ chậm rãi mặc niệm ở trong lòng. Tuy cô nghĩ như vậy nhưng trong lòng cũng không cảm thấy quá áy náy. Bởi vì cô đương nhiên phải đứng về phía của Hoắc Dữ Sâm rồi.
Lúc này, phiên đấu giá đã chuẩn bị vào giai đoạn kết thúc.
Các cô gái mặc trang phục ưu nhã, quy củ mang lên món đồ cuối cùng.
Món đồ này vừa được đưa lên, không khí lập tức trở nên náo nhiệt hơn. Mà vật phẩm cuối cùng này cũng chính là bức thư pháp của Vương Hi Chi, là thư pháp gia nổi tiếng nhất Trung Quốc! Mọi người sao có thể không kích động cho được?
Giá khởi điểm là một ngàn vạn.
Tuy giá khởi điểm rất cao nhưng vẫn không thể ngăn được bước chân của nhóm phú hào này.
Nhóm người giàu cảm thấy hứng thú, sôi nổi trả giá.
"Hai ngàn vạn!"
"2500 vạn!"
"3000 vạn!"
Bức thư pháp lấy một tốc độ điên cuồng tăng giá lên, chuẩn bị vượt qua 100 triệu. Ngay từ đầu đã có không ít người lặng lẽ từ bỏ. Bút tích của Vương Hi Chi quả thật rất quý giá nhưng phải có tiền mới có thể mua được.
Mặc dù trong sân đều là thương nhân, nhưng phần lớn người chỉ có thể lực bất tòng tâm với bức thư pháp quý giá này.
Có rất nhiều người đã phải rút lui, mà số người có thể đi tiếp chính là những người có thể cạnh tranh thật sự.
Khi món đồ vượt qua 100 triệu, Hoắc Dữ Sâm cũng chuẩn bị ra tay.
Lúc này, trong sân chỉ còn hai người đang trả giá. Đây là một cơ hội tốt để anh lấy được bức thư pháp này.
Hoắc Dữ Sâm tự tin chỉ cần anh ra tay, chắc chắn có thể mua được tác phẩm này. Nhưng khi anh chuẩn bị giơ thẻ lên thì bị Hoắc Vũ đè chặt tay lại.
Hoắc Dữ Sâm kỳ quái nhướng mày, thấp giọng hỏi một câu, "Sao vậy?"
Hoắc Vũ nhấp môi, ở trong lòng hạ quyết định. Cô dính nửa người trên lên người anh, vì sợ Mạc Trạch nghe thấy nên miệng cô dán vào tai Hoắc Dữ Sâm.
Không khí trong sân rất náo nhiệt, có rất nhiều tiếng ồn nhưng Hoắc Dữ Sâm vẫn tinh tường nghe thấy lời cô nói.
Cô nói với anh, "Anh trai, đừng mua."