Mấy tuần nay nghe tình hình bị report, nhiều bạn bị mất truyện mất nick nên mình tạm dừng đăng truyện 1 hồi. Hôm nay mới quay trở lại đây nhé.
---
Editor: Mermer789
Beta: Cutimap
---
Sau khi Trác Nghiên rời đi, Dịch Đường Đường đem thẻ "truy tung" đặt vào chỗ thích hợp trong không gian.
Bởi vì sự kết hợp của thẻ "Trường sinh" và "Giấc ngủ", cô không cần phải đi ngủ giữa giờ nữa, đêm nay ngược lại thanh tỉnh đến lạ thường.
Đã qua thời gian tắt đèn, căn cứ bị bao phủ trong màn đem, an tĩnh mà âm trầm.
Dịch Đường Đường đang nằm trên giường nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng hai người thân thiết nói chuyện khi gặp nhau, rồi cô lại lơ đãng suy nghĩ đến câu nói cuối cùng mà cô ấy lưu lại.
Cô luôn cảm thấy câu nói kia có ý nghĩa sâu sắc.
Đêm nay ánh trăng cũng không sáng, cô mở mắt cũng chỉ có thể nhìn đến hình dáng trên giường phía đối diện, nhưng cô biết, Dịch Kiêu đang nhìn mình: "Ca, anh nói xem ai sẽ muốn đối phó em?"
Chuyện của thôn trang nhỏ là cái gai trong lòng cô, bây giờ kẻ thù chưa vạch mặt còn ở trong bóng tối, cô không thể thoải mái được.
Dịch Kiêu thanh âm trầm ổn: "Đối phương còn chưa bại lộ, anh hiện tại cũng không thể xác định, nhưng nếu đối phương có dã tâm muốn đối phó chúng ta, nhất định sẽ còn có hành động."
Sau một hồi trầm mặc, anh lại nói: "Ngủ đi, mặc kệ là ai, ở trong căn cứ hắn không dám có động tác quá lớn."
Dịch Đường Đường gật đầu, được Dịch Kiêu trấn an vài câu, tâm tư chậm rãi bình tĩnh lại.
Sáng sớm hôm sau, Dịch Đường Đường trì độn mà cùng Dịch Kiêu và Đặng Lâm Siêu đi đến sân huấn luyện của tiểu đội Thanh Vũ.
Không cần ngủ thêm một buổi sáng nữa, Dịch Đường Đường vốn muốn ở một mình như trước, lại bị Dịch Kiêu từ chối.
Nghĩ đến kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối vẫn chưa phát hiện ra được, Dịch Đường Đường chỉ có thể lựa chọn theo dõi hoạt động của đội Thanh Vũ tiểu đội từ xa.
Ngáp một cái lại thêm một cái, Đậu Tương nằm ở bên chân cô cũng bị lây cơn buồn ngủ, dang hai bàn chân ra chống đỡ cái đầu với mí mắt gần sụp xuống.
Một người đang ngủ gật cùng một con chó sắp sửa chìm vào cảnh trong mơ, đột nhiên bị tiếng bước chân phía sau quấy rầy.
Dịch Đường Đường không phản ứng, nhưng Đậu Tương nằm bên chân cô lười biếng mà xốc lên mí mắt, nhìn thấy người tới là đôi mắt nó liền sáng ngời, cao hứng mà cong đuôi lên, quẩy quẩy.
Dịch Đường Đường bĩu môi, thấy một bộ dạng nước miếng giàn giụa ấy, liền biết người đến là ai!
"Đường Đường, Đậu Tương, chào buổi sáng!" Lâm Thanh Hành sải bước đi đến bên người bọn họ, tinh thần sáng láng mà chào hỏi, đặt mông ngồi xuống.
Thấy Đậu Tương run run cái đuôi ngẩng đầu nhìn mình, Lâm Thanh Hành thuận tay, từ trong không gian cầm lấy một miếng thịt xông khói, tâm tình vui vẻ mà xé giấy gói, đặt ở bên cạnh chân Đậu Tương.
Dịch Đường Đường liếc mắt nhìn bộ dạng thản nhiên của anh, giật nhẹ môi, dùng ngữ khí nặng nề trách móc: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đến mùa đông là Đậu Tương đã có thể bị nuôi thành béo mập, hơn nữa còn là cái béo nhất!"
Nghe thấy chính mình sẽ thành trở nên béo, hàm răng của Đậu Tương mới vừa cắn vào miếng thịt liền cứng lại, tai nó run run, nước miếng theo khóe miệng đang hé mở chảy ra trên mặt đất, Đậu Tương run rẩy mà đi tới bên cạnh Dịch Đường Đường.
Oa ô, Đậu Tương không muốn trở nên béo mập!
Nhìn thấy bộ dạng đau đớn muốn chết thật thê thảm của Đậu Tương khi mất đi miếng thịt ngon, Dịch Đường Đường chuyển mắt sang một bên, đỡ trán mà thở dài một tiếng, cô cũng không biết chính mình như thế nào mà nuôi ra một con chó mất mặt như thế!
Lâm Thanh Hành vỗ vỗ cái đầu to Đậu Tương, không ngại mà đổ thêm dầu vào lửa: "Ăn đi ăn đi, tôi thích nhất là mấy chú chó mập mạp, Đường Đường không nuôi, tao sẽ nuôi mày!"
Đã đổ lỗi vấn đề sở hữu đến chủ nhân, Đậu Tương há miệng ra, miếng thịt liền rớt xuống đất.
Cúi đầu nhìn thấy miếng thịt thơm phức đầy mùi đất, Đậu Tương bi thương mà dời tầm mắt đi, ngậm lại cái miệng vẫn còn đang điên cuồng chảy nước miếng, điên cuồng dùng đầu cọ cọ vào chân Dịch Đường Đường.
Tỏ lòng trung thành!
Dịch Đường Đường bị nó cọ đến ngứa, mỉm cười ngẩng đầu lên, lại cố ý chỉ chỉ miếng thịt bị nó vứt bỏ, nâng cao âm điệu nói: "Đậu Tương, đừng lãng phí nha!"
Đậu Tương trợn mắt há mồm, nó tưởng cô hồi tâm chuyển ý, đang muốn làm theo lời Dịch Đường Đường nói mà nâng một chân tới gần miếng thịt, không ngờ câu tiếp theo của cô lại làm chân chó cứng đờ.
"Ăn đi ăn đi, chờ em béo, chị sẽ nhờ ca ca giúp em cắt thịt giảm béo, hiệu quả chính là dựng sào thấy bóng, tuy rằng hơi đau một chút, ha ha!"
(Dựng sào thấy bóng: có kết quả ngay lập tức)
Đậu Tương thân thể chấn động: "......"
Dịch Đường Đường cùng Lâm Thanh Hành nhìn nhau, không thể nhịn được nữa mà ngửa đầu cười ha hả.
Tiếng cười của hai người quá ác liệt, Đậu Tương rốt cuộc cũng nhận ra được hai người bọn họ cố ý trêu ghẹo, nó bi thương mà ủi ủi cái đầu vào chân Dịch Đường Đường, lại phẫn hận mà dùng móng vuốt cào cào Lâm Thanh Hàn, tứ chi nhấc lên, ngậm miếng thịt, nổi giận đùng đùng mà chạy xa.
Đối tượng bị "vùi dập" tức giận chạy đi, Lâm Thanh Hành phủi đi đám đất dính trên quần từ dấu chân của Đậu Tương, nghiêng đầu nhìn thấy Dịch Đường Đường vẫn còn đang cười lớn, anh thuận tay lấy ra vài gói thịt viên lớn từ trong không gian đưa cho cô.
"Cho cô nè, ăn chút đi!"
Dịch Đường Đường lau đi nước mắt vì cười quá nhiều, quay đầu lại liền bắt gặp nụ cười gượng gạo của Lâm Thanh Hành.
Cô chợt cảm thấy lạnh run, không tiếp nhận gói thức ăn mà co rụt: "Mới sáng sớm mà anh làm sao vậy?"
Lâm Thanh Hành thấy Dịch Đường Đường phản ứng quá kịch liệt, thu lại nụ cười, đem thức ăn đặt lên ghế bên cạnh Dịch Đường Đường, có chút ngượng ngùng mà nói tiếp: "Đường Đường, cô giúp tôi một việc đi......"
***
Cái gọi là hỗ trợ của Lâm Thanh Hành đương nhiên là có quan hệ đến Tô Oản.
Dịch Đường Đường lột ra một thịt bò viên ném vào trong miệng, vì không có nhiều chất bảo quản nên vị của thịt viên rất tươi ngon, cô ăn xong lại lột ra một viên, thấy vẻ mặt Lâm Thanh Hành mong chờ đợi đáp án của mình, cô không có nửa điểm chột dạ vì ăn ké, lắc đầu cự tuyệt: "Không giúp, anh mời Tô Oản đến ăn sinh nhật là chuyện bình thường, tôi mới không muốn xen vào."
Sinh nhật Lâm Thanh Hành là vào cuối tuần này, anh tìm cô hỗ trợ là sợ Tô Oản cự tuyệt, Dịch Đường Đường cảm thấy mình kinh nghiệm không đủ, nhưng liên quan đến vấn đề tình cảm của người khác, cô cho rằng kiêng kị nhất chính là xen vào lung tung, cô mới không trở thành một phần trong đó đâu.
Lâm Thanh Hành bị Dịch Đường Đường không chút do dự từ chối, mí mắt anh rũ xuống một nửa, dời tầm mắt nhìn thấy Tô Oản đang huấn luyện ở giữa sân, chán nản giống như một ông cụ.
"Tôi không phải cũng là lo lắng cô ấy không đáp ứng sao?" Lâm Thanh Hành tuy rằng rất tin tưởng vào tương lai của mình với Tô Oản, nhưng anh hiện tại bất quá vừa mới đi đến bước đột phá thứ hai thôi.
Thật vất vả làm Tô Oản không cự tuyệt mình, Lâm Thanh Hành không nghĩ ở ngay lúc này lại tự đánh mình một cái!
Dịch Đường Đường thấy anh thở ngắn than dài, ý chí mê man phảng phất như muốn chôn sâu xuống dưới sàn nhà, cô chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của anh, chân thành cổ vũ: "Cố lên!"
Lâm Thanh Hành gượng ép nở nụ cười.
Tuy rằng không biết Lâm Thanh Hành tìm đến lúc nào và đã nói như thế nào với Tô Oản, dù sao nhìn thấy anh cười như hoa như nắng vào ngày hôm sau, Dịch Đường Đường liền biết Tô Oản đã đáp ứng.
Đương nhiên, cô cũng không có chút chột dạ nào khi nhận mấy gói thịt khô lớn của Lâm Thanh Hành.
***
Thời gian Lâm Thanh Hành ăn sinh nhật vừa vặn một ngày trước khi bọn họ đi làm nhiệm vụ, tuy nói tâm trạng về lễ hội và ngày sinh nhật sau khi mạt thế đến đã phai nhạt rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên may mắn tham gia một lần, ngược lại cảm giác khá đặc biệt.
Lục Trăn lần này không cùng Lâm Thanh Hành đối nghịch, không chỉ phá lệ cho các đội viên về sớm, mà còn gác lại sự nghiệp kiếm tiền vĩ đại của mình sang một bên.
Khi đến địa chỉ của Lâm Thanh Hành, Dịch Đường Đường nghiêng đầu thấy Lục Trăn đi ở một bên, trong nội tâm tấm tắc lại ngạc nhiên.
"Như thế nào, chuẩn bị di tình biệt luyến?" Lục Trăn cố tình bắt gặp tầm mắt cô, nói xong, còn có thâm ý khác mà nhìn về phía Dịch Kiêu.
(Di tình biệt luyến: thành ngữ Trung Quốc, lúc đầu yêu người này, sau lại chuyển sang yêu người khác)
Dịch Đường Đường lập tức giật giật khóe miệng, trợn tròn mắt, nắm chặt tay Dịch Kiêu mà làm biểu tượng cho quyền sở hữu: "Đừng có mà mơ tưởng!"
Những người bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của họ, đều sôi nổi nở nụ cười.
Lý Thụy Phong đứng ở bên cạnh Lục Trăn, cười lớn nhất, quay đầu lại nói với Dịch Đường Đường: "Nói đến Đường Đường, nếu không có Dịch ca, chỉ sợ chúng tôi thật sự hoài nghi đội trưởng thích cô, đội trưởng từ trước chưa từng đối tốt với cô gái nào như vậy!"
"Đúng vậy, vẫn luôn có không ít nữ nhân ngưỡng mộ đội trưởng, cũng không thấy đội trưởng quan tâm đến ai tốt như vậy......" Lại có một người chen vào nói tiếp.
Dịch Đường Đường nghe bọn họ trêu ghẹo, không cho là đúng.
Lục Trăn đối tốt với cô cũng chỉ ở phương diện chữa bệnh, bộ các người không nhìn thấy ca ca Dịch Kiêu của cô làm trâu làm ngựa cho anh ta như thế nào sao? Tiểu đội Thanh Vũ lập tức đều có thể để Dịch Kiêu huấn luyện, được không?
Dịch Kiêu cúi đầu nhìn Dịch Đường Đường, nắm chặt tay cô, khóe miệng tươi cười.
Lâm Thanh Hành hôm nay làm sinh nhật, sớm đã chờ đợi ở biệt thự.
Nhìn thấy Tô Oản, ánh mắt Lâm Thanh Hành lập tức sáng ngời, tuy rằng trang phục của Tô Oản so với ngày thường không khác gì nhau, nhưng Dịch Đường Đường thấy từ trong mắt anh nhìn ra có cảm giác như Lâm Thanh Hành vừa gặp được tiên nữ.
Ngây người hai giây, Lâm Thanh Hành nhiệt tình mà mời mọi người vào phòng trong: "Ba tôi mỗi ngày đến khuya mới trở về, mọi người đêm nay cứ tùy ý, tuy nói hôm nay là sinh nhật tôi, nhưng hiếm khi có thể ở bên nhau cùng một lúc như thế này, các người muốn ăn cái gì cứ việc làm ngay là được."
Địa điểm Lâm Thanh Hành tổ chức là nhà anh, là một biệt thự ba tầng, bên trong trang trí đơn giản gọn gàng, không có treo các dải lụa biểu ngữ rực rỡ để ăn mừng, đồ ăn được dọn sẵn ở các dãy bàn nhà bếp, số lượng cũng không nhiều, bên cạnh còn có đầu bếp chuyên môn đang chờ, cô nghĩ có lẽ đây là cái mà Lâm Thanh Hành gọi là "làm ngay".
Bởi vì sự nhiệt tình của Lâm Thanh Hành, cộng với bầu không khí thật tốt, mọi người lập tức thích ứng cũng không lại câu nệ, ăn thích ăn cái gì thì ăn, chơi trò, hò hét và đánh bài cũng thật nhiệt tình.
Làm chủ tiệc Lâm Thanh Hành căn bản là ý của Tuý Ông không phải ở rượu, sau khi thấy mọi người thích ứng, anh bưng một đĩa đồ ăn nhỏ đi đến bên cạnh Tô Oản lôi kéo làm quen.
(Ý của Túy Ông không phải ở rượu: ý không phải ở trong lời nói, có dụng ý khác)
Dịch Đường Đường vui sướng mà ăn ăn uống uống, cũng chuẩn bị cho Đậu Tương một cái đĩa lớn, khó có được mà cho nó phóng túng một hồi.
Điều này làm Đậu Tương vui muốn hỏng rồi, cái đuôi cứ không ngừng quẩy.
Nhìn Đậu Tương nhanh chóng ăn xong một cái đùi gà lớn, tầm mắt lại phiêu phiêu đãng đãng mà nhìn sang miếng sườn heo rán lớn bên cạnh, Dịch Đường Đường không keo kiệt, đứng dậy gắp cho nó một miếng, nhếch mép cười rồi nhanh chóng thả ra một câu: "Đậu Tương ăn đi, đây chính là bữa ăn cuối cùng trước khi em được xẻ thịt đấy!"
Đậu Tương toàn thân cứng còng, khúc thịt nuốt đến cổ họng lại bị sặc ra.
Dịch Đường Đường cười đến mức không kìm được, cong thắt lưng, ghé vào đầu vai Dịch Kiêu mà run rẩy cả người, Dịch Kiêu sủng nịch mà ôm eo cô, đối diện với đôi mắt đen của Đậu Tương đang nức nở khóc lóc, không nhịn được nụ cười ở khóe miệng.
Đậu Tương bi thương mà cắn đĩa cơm kéo về một bên, kéo đến góc tường: "......" Nó phải rời khỏi hai vị chủ nhân ác ma này mới được.
Dịch Đường Đường cười đủ rồi, lại vơ vét một bàn đồ ăn nhỏ, cùng Dịch Kiêu đi đến trước bàn nhỏ đánh bài mà xem náo nhiệt.
Ngồi trên bàn có Lục Trăn, Lý Thụy Phong, Đặng Lâm Siêu cùng Triệu Nghiêu, hai người ngồi đối diện là đối thủ của hai người ngồi bên cạnh, Đặng Lâm Siêu cùng Lục Trăn là một đội, Dịch Đường Đường đứng ở bên cạnh nhìn hai trận đấu, nhịn không được ngưỡng mộ vận may của Đặng Lâm Siêu!
Bên Lục Trăn quân bài không tệ, cố tình bài của Đặng Lâm Siêu vận may kém tới cực điểm, không nói đến lá bài bài lớn cũng không có, dù muốn ghép đôi lại cũng phải mất vài lá bài, thua liền mấy ván, Đặng Lâm Siêu liền ném bài không chơi nữa!
"Tôi nghỉ đây, Đường Đường vận khí tốt, Đường Đường giúp tôi đánh!" Đặng Lâm Siêu không chút do dự đứng lên, đem bài ném cho Dịch Đường Đường.
Dịch Đường Đường lúc trước có cùng bọn họ chơi bài, xác thật vận khí không tồi, có thể liên tiếp thắng mấy ván liền, nhưng mà thiên sứ may mắn sẽ chỉ chiếu cố cô giai đoạn trước......
Dịch Đường Đường nhìn Lục Trăn ngồi phía đối diện, gật đầu ngồi xuống: "Được rồi."
Bởi vì thay đổi người nên trừng phạt ở ván trước không tính, sau khi Lý Thụy Phong trộn xong bài, Dịch Đường Đường liền rút lá thứ nhất.
Dịch Đường Đường rút lá bài đầu tiên, nhìn đến màu sắc lá bài, ngẩng đầu nhìn Dịch Kiêu mà khoe khoang —— nhìn đi, cô quả nhiên là con cưng của thiên sứ may mắn, có trong tay tấm thẻ lớn nhất!
Dịch Kiêu sờ sờ đầu cô, ý bảo cô tiếp tục rút bài.
Bởi vì tổng cộng chỉ có hai bàn chơi bài, xung quanh bọn họ có không ít người vây quanh, tuy không biết ai rút bài gì, nhưng từ trong ánh mắt của người chung quanh, là có thể đoán được lá bài của ai là tốt hay xấu.
Dịch Đường Đường càng rút đến lá cuối cùng, càng muốn ném bài không chơi nữa, cô toàn rút lá bài gì không vậy?
Trừ bỏ lá bài lớn nhất đầu tiên, còn lại tất cả đều là bài nhỏ!
Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thất thần phía đối diện, quay ra sau nhìn nét mặt Dịch Kiêu, suy sụp mà cúi đầu, trái lại hai người bên cạnh, hưng phấn đến mức có thể bắn tên lửa tới ngoài không gian!
Không ngoài dự đoán, bọn họ thua đến thảm hại.
"Không chơi không chơi, trái tim tôi đã không chịu nổi loại áp lực này rồi!" Cô xua xua tay, linh hồn đang lang thang mà đem vị trí trả lại cho Đặng Lâm Siêu, Đặng Lâm Siêu vỗ vỗ vai cô, làm biểu tình anh em cùng cảnh ngộ.
Biến bi phẫn thành cơn thèm ăn, Dịch Đường Đường lại lôi kéo Dịch Kiêu chạy đến một bên mà đi ăn ăn uống uống.
Dịch Kiêu đêm nay ăn không ít, phần lớn vẫn là Dịch Đường Đường cường ngạnh đưa cho anh, anh không ăn? Tốt, cô đút cho anh ăn là được rồi đi?
Ở một bên tận lực dùng mặt nóng của mình đi dung hợp khối băng cứng Tô Oản, Lâm Thanh Hành vừa quay đầu, liền nhìn thấy hai người họ tận tình rải cẩu lương.
Lòng anh thăng trằm, chua xót, ghen ghét mà đỏ cả đôi mắt.
***
Bởi vì ở căn cứ 10 giờ cấm đi lại ban đêm, mọi người nhìn thời gian, dự định phải rời khỏi.
Mẻ đồ ăn đầu tiên do chính Lâm Thanh Hành chuẩn bị cơ bản đã được quét sạch, những món làm riêng cũng không sót lại miếng gì, trừ bỏ bát đĩa yêu cầu phải rửa sạch, thật ra không có lãng phí.
Lâm Thanh Hành cùng Tô Oản có thể ở chung cả đêm, tuy nói hiệu quả cực nhỏ, anh cũng thực thỏa mãn.
Tiễn mọi người đến cửa, anh vốn muốn vui vẻ nói lời tạm biệt, đột nhiên cánh cửa được kéo ra từ bên ngoài.
Đó là Lâm Chính Huy, thủ lĩnh của căn cứ.
"Ba." Lâm Thanh Hành thân cận mà kêu một tiếng.
Lâm Chính Huy gật đầu, ôn hòa khiêm tốn nhìn mọi người gật đầu: "Mọi người đã chơi vui, đây là phải đi về?"
Mọi người không có khả năng đối đãi Lâm Chính Huy với thái độ như Lâm Thanh Hành, khách khí gật đầu, không khí nháy mắt lập tức chìm xuống.
Lâm Chính Huy có năng lực nhìn nhận rất lớn, chỉ nói vài câu tượng trưng, khiến Cho Lâm Thanh Hành tiễn mọi người rời đi.
Lâm Thanh Hành nhiệt tình mà tiễn mọi người xong, trở lại biệt thự, nhìn thấy Lâm Chính Huy đang ngồi trên sô pha ở sảnh chờ anh.
Lâm Thanh Hành mười tuổi mẹ qua đời, được Lâm Chính Huy một mình dạy dỗ lớn lên, giữa hai người có phát sinh sự tình gì sớm đã rõ ràng.
Ở phòng khách người hầu đang thu thập mâm đồ ăn, Lâm Chính Huy thấy con trai ngồi xuống, buông văn kiện trong tay xuống, ôn hòa hỏi: "Thanh Hành thích cô gái nào sao?"
Bất chợt bị cha hỏi đến việc này, mặt Lâm Thanh Hành có chút đỏ: "Ba, ba làm sao mà biết được?"
Anh tuy rằng thường xuyên chạy đến tiểu đội Thanh Vũ, Lâm Chính Huy vẫn luôn không hỏi nguyên nhân, anh cho rằng chính mình giấu đến khá tốt, không ngờ cha sớm đã biết.
"Ba ở bên con sinh sống hơn hai mươi năm, nhất cử nhất động của con ba có cái gì không biết?" Lâm Chính Huy cười nói.
"Cô ấy là Tô Oản, con rất thích cô ấy." Lâm Thanh Hành xoa xoa ngón tay, nói lời này với cha còn có chút thẹn thùng, "Tuy rằng cô ấy hiện tại còn chưa chấp nhận con, nhưng con tin tưởng cô ấy chậm rãi sẽ thích con."
Lâm Chính Huy nhìn bộ dạng ngây ngô lại chật vật của anh, cười khẽ một tiếng, không đả kích lời nói tích cực của anh, gật đầu đáp: "Ba tin tưởng con trai ba là tốt nhất, tin tưởng con có thể thành công!"
Được tán thành, Lâm Thanh Hành nháy mắt lâng lâng, Lâm Chính Huy nắm lấy điểm này, lại dội một gáo nước lạnh: "Bất quá, con vẫn luôn lắc lư ở tiểu đội Thanh Vũ cũng không được, phải tìm chút việc chính sự làm."
Nhìn anh muốn phản bác, Lâm Chính Huy đè anh xuống, nói: "Ba đã thấy tiểu đội Thanh Vũ, Lục Trăn Dịch Kiêu, bọn họ năng lực đều không tồi, con nếu muốn có năng lực theo đuổi con gái, trước tiên phải biến mình trở nên mạnh mẽ."
"Ba đã yêu cầu Mộc Dương tìm mấy dị năng giả làm giáo viên huấn luyện cho con, con rảnh cùng bọn họ học tập."
Lâm Chính Huy thấy anh trầm mặc mà cúi đầu, lại nói: "Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút."
Lâm Chính Huy tuy rằng là thủ lĩnh căn cứ, lại không sử dụng đặc quyền, như cũ là 10 giờ cấm đi lại ban đêm, mười một giờ cúp điện cúp nước.
Lâm Thanh Hành ngẩng đầu thấy Lâm Chính Huy đứng lên, đưa lưng về phía mình đi lên lầu, bóng dáng như trong trí nhớ cao lớn đĩnh đạc, Lâm Thanh Hành lồng ngực buồn bực, trong lòng vẫn luôn nghẹn đột nhiên muốn tìm chỗ thông ra.
Anh nhịn không được gọi lại ông: "Ba."
"Ba còn nhớ rõ trước hai năm trước vụ thực nghiệm thức tỉnh không?"
Bước chân Lâm Chính Huy dừng lại ở bậc thang thứ nhất, ông giữ chặt tay vịn cầu thang, quay đầu lại hỏi anh: "Có chuyện gì sao?"
Lâm Thanh Hành mím môi, chậm rãi nói ra: "Ba nhớ rõ cô gái ở bên Dịch Kiêu vừa rồi không? Cô ấy chính là một trong những đứa trẻ từ vụ thực nghiệm đó."
Bàn tay Lâm Chính Huy nắm chặt tay vịn cầu thang, nhưng ông vẫn không lộ ra chút biểu tình nào, vẫn như cũ ôn hòa mà nhìn về phía Lâm Thanh Hành: "Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút, ngày mai nhớ đi tìm chú Mộc Dương."
Lâm Thanh Hành nhìn ông xoay người tiếp tục rời đi, ngón tay siết chặt buông lỏng xuống.
---
Đậu Tương chờ bị xẻ thịt: Bi thương, khổ sở......
Dịch Đường Đường: Vui vẻ!