Cuối cùng thì ngày tôi mọng đợi nhất cũng đến, con bé Thiên Ngân đã chính thức 18 tuổi từ 0h sáng ngày hôm nay.
Và đương nhiên tiệc sinh nhật của nó cũng to ngang ngửa cái lễ cưới "hụt" năm ngoái rồi. Chẳng bù cho tôi, cùng lắm thì chỉ được cái bánh ngọt cỡ bé, kiểu cho một người ăn đã là hạnh phúc lắm rồi.
- Vợ à? Em muốn gì anh cũng sẽ mua tặng em.
- Em chỉ cần làm đám cưới với anh thôi là đủ rồi.
Trong khi đôi uyên ương kia đang ngồi thủ thỉ với nhau thì tôi phải lao đầu vào trong bếp chỉ vì con bé muốn ăn cái bánh do chính tay tôi làm ra.
"Chỗ tổ chức sinh nhật người ta có làm bánh mà, sao nó cứ phải hành hạ mình...." tôi lẩm bẩm trong miệng.
Vấn đề là ở chỗ...tôi không biết mang cái bánh đi kiểu gì vì nó quá to so với mức quy định.
- Tôi sẽ thuê xe chở nên chị không phải lo.
- Nhưng như vậy cái bánh sẽ bị lệch mất.
- Lệch thì vứt chứ sao!!
Như kiểu nó muốn biến tôi thành trò cười của xã hội vậy.
Và tôi đã suy nghĩ đúng.
Tối, chiếc bánh được chuyển tới nhà hàng một cách hoàn hảo, tôi hí hửng mang nó vào với một vẻ mặt vui sướng hết cỡ.
"Bẹp..!"
Con bé Thiên Ngân từ đâu chạy tới đẩy mạnh làm tôi và cả chiếc bánh đổ vào nhau, chắc mọi người biết rồi đấy, cả căn phòng ồ lên trước cú vồ ếch của tôi.
- Trời ơi chị có sao không?? Em xin lỗi!!
Rồi con bé đỡ tôi dậy với vẻ mặt tội lỗi hết sức, nó đưa tôi vào nhà vệ sinh.
- Chị thấy đấy, tôi không thể để một con người quê mùa như chị tham gia vào lễ sinh nhật sang trọng này được, thôi thì chị cứ đứng trong này, bao giờ tiệc tan thì ra.
Dừng lại lấy hơi, nó nói tiếp.
- À còn vụ cái bánh thì xin lỗi nhé, cũng may là tôi đặt trước một cái ở đây rồi, chị liếm hết đống bánh trên người đi, coi như là tôi bố thí cho chị đấy.
Rồi nó bỏ đi cùng với điệu cười man trá.
Tôi thề rằng một ngày nào đó tôi sẽ làm nó đau khổ hơn thế này gấp vạn lần.
Nhìn bản thân mình trong gương mà tôi không khỏi thất vọng, những lúc thế này thì anh trai tôi lại biến mất không một dấu vết, suy cho cùng tôi cũng chỉ là con em gái đáng bỏ đi.
Lôi hết đống giấy vệ sinh ra, tôi lau sạch đống kem trên mặt, cái bánh tự tay làm lần đầu tiên ấy thậm chí tôi còn chưa dám thử một tí nào nên dù có hơi bẩn một chút thì cũng kệ, tôi đưa ngón tay lên mút.
"Hmm...mình làm cũng ngon đấy chứ!!"
Tôi an ủi bản thân như vậy với hai hàng nước mắt chảy dài.
"Mẹ à, con nhớ mẹ..."